Khi mà mọi người tưởng chừng tất cả sẽ kết thúc đột nhiên một tiếng quát lớn vang lên
“Thượng Quan Nhược Nhược thân cha như ta còn tại ngươi dám càn quấy lấy họ mẫu thân ngươi rời khỏi Thượng Quan gia sao?”
Mọi người nhìn về phía tiếng nói vang lên đúng là Thượng Quan đại tướng quân đang bước tới. Ai lấy cũng e sợ tự động tránh lấy đường. Như Mộng thấy Thượng Quan Bân trở về liền cung kính hành lễ
“Nữ nhi tham kiến phụ thân”
Nhược Nhược thì bình tĩnh như nước chẳng thèm để ý. Lão thái quân thấy vậy liền giống giận
“Nhược Nhược ngươi còn không hành lễ với cha ngươi”
Nhược Nhược nhìn sâu vào thân cha này nhớ lại tất cả những gì tủi nhục mà thân cha này đem lại cho thể xác này tủi nhục bao năm, nàng chỉ nhìn người cha này như người xa lạ. Thượng Quan Bân lên tiếng
“Không cần, Nhược Nhược trở vào trong phủ có gì rồi nói”
Nhược Nhược xua tay
“Thật xin lỗi đại tướng quân, ta đây sẽ không vào đó”
Thượng Quan Bân sinh khí
“Ngươi thật vô pháp vô thiên, ngươi không vào ta sẽ xử ngươi theo gia pháp đừng nghĩ rời khỏi Thượng Quan gia”
Nhược Nhược tóc tung bay theo gió, áo trắng phiêu phiêu cười như nắng sớm
“Ngươi lấy tư cách gì mà xử gia pháp với ta. Ngươi nhớ lại hộ ta. Khi ta lên năm mẫu thân sua đời vì sao, chỉ vì nhị phu nhân và kia con gái thứ hai của ngươi cùng với lão thái bà kia gài bẫy bắt mẫu thân ta thông dâm giống như ngày hôm qua suýt nữa ta cũng giống vậy. Ngươi lúc đó làm gì mặc cho lão thái bà kia đánh mẫu thân ta tới chết. Còn ta, ta phải chứng kiến mẫu thân chịu khổ, chịu nhục chết trước mặt ta không làm được gì. Ta cầu xin ngươi, quỳ gối mấy ngày chỉ mong ngươi nể tình phu thê mà cho mẫu thân ta con đường sống nhưng mà ngươi tuyệt tình tới mức nói rằng ta có khi nào là dã chủng của mẫu thân và nam nhân khác. Mẫu thân ta qua đời, một mình ta sống cha không thương, không bạn bè, không ai quan tâm, người thân ruồng bỏ, người hầu coi thường, tỷ muội đánh đập. Cơm không đủ lo, áo không đủ ấm, vì sao ta có danh phế vật là tất cả các ngươi ban cho. Ta vô pháp vô thiên thì sao nào. Con không lên người là lỗi tại cha. Ngươi yêu thương Như Mộng, dạy nàng đọc, nàng viết, nàng cầm kì thi họa đó mới là con gái ngươi. Còn ta, một năm không ai ngó ngàng, không ai dạy dỗ. Nói thẳng ra một câu, ngươi không xứng làm cha ta, càng không có tư cách dạy bảo ta”
Nghe tất cả điều Nhược Nhược nói ai lấy đều im lặng. Một đứa trẻ thì có lỗi gì, dù mẫu thân có sai thì đâu thể nghi sang con cái. Thiếu Khanh bất chợt thấy tim như thắt lại không nghĩ tới nàng chịu đựng nhiều tới vậy. Vũ Phàm, Minh Thạc nhìn nàng khâm phục . Nhược Nhược tiếp tục nên tiếng
“Nhưng mà, Nhược Nhược ta đây không cần bất cứ ai thương hại. Đại tướng quân đừng nghĩ rằng ta không biết gì cả, ngươi rất rõ ràng nhị cô nương nhà ngươi làm những chuyện gì với ta nhưng mà bản thân ngươi thiên vị bao che cho nàng ta. Ta mấy lần không chết hẳn là Thượng Quan gia các người thất vọng lắm”
Thượng Quan Bân trong mắt đầy ưu thương
“Nhược nhi là phụ thân có lỗi với ngươi. Năm đó vì hiểu lầm mà khiến mẫu thân ngươi qua đời, lại dồn hết bực tức lên đầu ngươi. Mấy năm nay phụ thân biết tất cả xảy ra với ngươi nhưng quá muộn để bù đắp. Ngươi là con ta. Là con của chính thất Thượng Quan gia, ngươi hãy ở lại đây. Phụ thân sẽ bù đắp tất cả lỗi lầm của mình”
Nhược Nhược nhếch môi
“Muộn rồi, nếu mà là ta trước đây nhất định sẽ bỏ qcua. Nhưng giờ khi mà ta đi từ quỷ môn quan nhiều lần trở về thì không có chuyển đó nữa. Đại tướng quân, tiểu nữ cáo từ”
Thượng Quan Bân lắc đầu
“Ta không thể để con đi được. Người đâu bắt đại tiểu thư trở về”
Nhược Nhược phủi bụi trên y phục
“Muốn bắt ta,kiếp sau đi”
Nàng cầm ít bột trắng vung ra, khi mà khói trắng tan hết thì người cũng không còn