Thượng Quan Bân không thấy Nhược Nhược đâu thực sự rất lo lắng. Bao năm qua hắn chưa làm tròn trách nhiệm một người cha, khi nàng lên 10 tuổi hắn biết sự thật chuyện mẫu thân của Nhược Nhược không hề phản bội hắn, hắn cũng đã từng nghĩ sẽ bù đắp cho Nhược Nhược ra sao nhưng mỗi lần bước tới đầu phòng nàng thì hắn dừng lại. Hắn không biết hắn phải nói gì và cũng không biết phải làm gì. Nhiều năm như vậy, hắn rất rõ ràng lão thái quân đối với Nhược Nhược ra sao, mẫu tử Như Mộng bầy mưu tính kế muốn hại chết Nhược Nhược thế nào nhưng hắn cũng không từng tới cản hay tới an ủi Nhược Nhược. Là hắn làm cha sai lầm. Hắn muốn tất cả trở về lúc Nhược Nhược năm tuổi hắn muốn yêu thương khiến cho nàng cảm nhận được tình cảm người cha chỉ là tất cả không thể được. Bỏ qua sự mất mát, Thượng Quan Bân cho người lùng sục khắp kinh thành tìm người. Qua 5 ngày,10 ngày rồi một tháng không hề có tin tức của nàng, hắn hoàn toàn suy sụp. Trong khi đó, nội viện ám các, Nhược Nhược đang thư thả uống trà nghe đàn. Tử Nhiễm đúng giờ tới báo cáo
“Hồi tiểu thư, tất cả các nơi tiểu thư đi qua thuộc hạ đã xóa dấu vết đảm bảo không ai có thể tìm thấy người”
Nhược Nhược quay ra cười khuynh thành
“Ta đã biết, còn chuyện gì “
Tử Nhiễn đắn đo nhưng vẫn nói
“Tiểu thư là Tư Đồ Thiếu Khanh công tử tới Uyển Nhược các tìm người không biết ý người”
Nhược Nhược vuốt qua tóc mai
“Gặp chứ sao không gặp. Nói với Mặc Nhiên hẹn hắn giờ ngọ hai khắc tại đệ nhất lâu. Hắn nếu không dám tới đó đừng nghĩ gặp ta”
Tử Nhiễm nghe xong vuốt mồ hôi lạnh nghĩ thầm
“Tiểu thư đúng là thích trêu đùa người khác mà. Đưa người ta tới tận kĩ viện lớn nhất kinh thành nữa”
Tử Nhiễm phụng mệnh lui ra làm việc, Thiếu Khanh nhận được tin báo từ Mặc Nhiên lòng rất phấn khởi bởi có thể gặp Nhược Nhược nhưng cũng có chút khó chịu khi phải tới nơi phong hoa như đệ nhất lâu. Hôm sau đúng giờ, Thiếu Khanh tới đệ nhất lâu không biết phải làm sao thì một khuôn mặt lạnh như băng xuất hiện không ai khác ngoài Tử Nhiễm. Tử Nhiễm cung kính
“Công tử mời theo tại hạ”
Thiếu Khanh đi theo Tử Nhiễm lên lầu hai có rất nhiều cô nương, mùi son phấn khiến Thiếu Khanh phải lấy tay áo che đi. Cuối hành lang có một gian phòng. Tới đó, Tử Nhiễm dừng lại
“Mời công tử vào trong, tiểu thư đang ở đó”
Thiếu Khanh cúi người nhẹ cái xem như chào rồi bước vào trong. Vừa bước vào phòng Thiếu Khanh đã cảm thấy nơi này khác biệt với bên ngoài. Phòng có một mùi hương thoang thoảng như hoa cỏ, bài trí phòng rất đơn giản không chút cầu kì. Đột nhiên có hai cô nương xuất hiện mặc áo đen khuôn mặt rất lãnh bạc, tóc được búi gọn gàng, không chút mùi son phấn nhìn qua là biết không phải người của đệ nhất lâu. Một cô nương lên tiếng
“Mời công tử ngồi”
Cô nương còn lại thì đem trà mời Thiếu Khanh uống. Một tấm lụa trắng buông xuống ngăn cách giữa ghế chủ tọa và ghế khách, Nhược Nhược bước ra ngồi trên ghế
“Không biết Tư Đồ công tử muốn gặp ta có chuyện gì”
Nhược Nhược vốn thẳng thắng không thích vòng vo lên đi vào luôn chủ đề. Đối với nàng thời gian tuy nhiều nhưng lại không thích vung phí bằng cách nói chuyện tào lao trừ cùng với sư phụ nàng thì khác. Thiếu Khanh ngồi cách tấm lụa trắng không nhìn rõ khuôn mặt người trong chỉ đành nhẹ nói
“Nhược Nhược cô nương chính là đại tiểu thư Thương Quan gia”
Nhược Nhược nhẹ nhàng lên tiếng
“Nếu công tử đã biết hà tất phải hỏi”
Thiếu Khanh bối rối
“Tại hạ chỉ là muốn xác minh”
Nhược Nhược cười nhẹ
“Đã xác minh xong rồi, ta chính là Nhược Nhược phế vật, bao cỏ đại tiểu thư mà kinh thành này nhắc tới”
Thiếu Khanh nghe nàng khi nói chuyện nàng là bao cỏ, phế vật nhẹ như lông hồng thật khó tin nhưng nghĩ tới hôm qua nàng nói trước mặt dân chúng những nỗi đau của nàng thì hắn hiểu được tất cả lời đồn về nàng, nàng đã quen và không còn để ý. Thiếu Khanh nhẹ đáp
“Tại hạ đã thất lễ”
Nhược Nhược xua tay
“Không vấn đề, chỉ là ta hi vọng công tử không cần nói với ai về chuyện của ta là được”
Thiếu Khanh cười nhẹ
“Cô nương yên tâm, tại hạ sẽ giữ kín chuyện này”