Lạc Lần cười cười
“ Nhược nhi vừa được ta khen đã bắt đầu tự đề cao rồi”
Nhược Nhược bĩu môi
“Nhược nhi nào có, ai bảo sư phụ khen Nhược nhi. Nhược nhi chỉ nói đúng sự thật mà thôi”
Lạc Thần nhìn nàng lại dở tính trẻ con liền không nói gì thêm. Nhược Nhược nấu nướng xong cho liền đem lên. Lạc Thần ngồi vào bàn thưởng thức
“Nhược nhi tay nghề lại nâng cao rồi”
Nhược Nhược vui vẻ không nói gì chỉ nhìn và gắp thức ăn cho Lạc Thần. sau khi xong bữa, Nhược Nhược nhìn chăm chú Lạc Thần hỏi
“ Sư phụ một chút nữa người lại khởi hành về cung sao?”
Lạc Thần dịu dàng vuốt mái tóc đen của nàng, âm thanh róc rách như nước suối chảy nhẹ nhàng
“ Ta về kinh thành sớm hơn dự định một ngày cho nên hôm nay ta nghỉ ngơi tại Nhiên viên”
Nhược Nhược à một tiếng rồi nhớ ra điều gì đó liền ngước cổ liền ngước cổ lên nhìn Lạc Thần
“ Vậy Nhược nhi sẽ chuẩn bị y phục cho người. Một ngày mệt nhọc, sư phụ người cũng thay y phục nghỉ ngơi “
Lạc Thần thở dài một tiếng
“Nhược nhi đây là không muốn nói chuyện với sư phụ ta”
Nhược Nhược liền lắc đầu vội phủ nhận
“ Không phải đâu, sư phụ đừng hiểu nhầm, Nhược nhi chỉ là lo lắng người đường dài vất vả mà thôi”
Nói xong nàng như muốn khẳng định câu trả lời của mình bằng cách ôm chặt lấy Lạc Thần. Lạc Thần thấy nàng mẫn cảm vậy cũng không trêu đùa nữa
“ Ta chỉ giỡn vậy thôi”
Hai người ngồi cạnh nhau như vậy tới nửa đêm mới ai về phòng lấy. hôm sau, Lạc Thần nhập cung báo cáo với hoàng thượng chuyến đi Tây thành. Còn Nhược Nhược không về luôn ám các mà đi tới Uyển Nhược các. Sau một lúc lâu nghe cũng chẳng có tin gì mới mẻ, nàng liền trở lại ám các. Gần tới ngày hội đèn hoa đăng, Nhược Nhược nhớ ra Thiếu Khanh từng mời mình đi xem. Nàng thiết lập kế hoạch sai người tới mật báo với Thượng Quan Như Mộng rằng Tư Đồ công tử mời một cô nương đi ngắm hoa đăng, mục đích của nàng là chọc tức Thượng Quan Như Mộng và thứ hai coi như chuyện tốt cảnh báo cho Thiếu Khanh biết bên hắn luôn có người của Như Mộng mà thôi. Đúng như dự kiến của Nhược Nhược vừa nghe tin Thiếu Khanh mời một cô nương bí ẩn đi ngắm trăng, Như Mộng đã như phát điên trong nhà ném đồ vật khắp trong phòng. Nghe thám tử hồi báo, Nhược Nhược không khỏi bật cười
“ Thượng Quan Như Mộng là ngươi khiến ta có hứng thú. Cho nên trò chơi của chúng ta mới là bắt đầu mà thôi. Những gì mà thể xác này đã phải chịu đựng ta sẽ trả cho ngươi cả vốn lẫn lời. Chúng ta cùng chờ xem kịch đi”
Tới hội đèn hoa đăng Như Mộng tới rất sớm trước cổng Tư Đồ phủ, nàng ta đợi một lúc lâu cuối cùng cũng thấy Thiếu Khanh đi ra. Nhìn thấy Thiếu Khanh nàng ta liền mừng rỡ nhưng bề ngoài thì rất bình tĩnh
“ Tiểu nữ gặp qua Tư Đồ công tử”
Tử Nhiễm ngồi trên một cái cây không khỏi lẩm bẩm
“ Lần đầu tiên ta gặp được một cô gái mặt dày như vậy đấy”
Thiếu Khanh là dạng người yêu ai yêu cả đường đi cho nên Nhược Nhược có yêu thích gì hắn cũng sẽ yêu thích theo, nàng ghét gì hắn cũng sẽ vậy. Hắn vốn cũng không thích Như Mộng nay lại càng không thích
“ Thượng Quan tiểu thư hôm nay tới đây có việc gì”
Như Mộng cười duyên e lệ
“ Tiểu nữ hôm nay tới muốn mời công tử cùng ngắm hội đèn hoa đăng, không biết ý công tử ra sao”
Thiếu Khanh lạnh nhạt đáp
“ Tiểu thư xin hãy mời người khác, tại hạ đã có hẹn”
Như Mộng khuôn mặt văn vẹo tới cực điểm vẫn cố nặn ra một nụ cười
“ Thật đáng tiếc, không biết tiểu nữ có thể đi chung được không”
Tử Nhiễm lần này nhìn muốn ói. trong bụng đã không ngừng kêu gào
“Sao lại có dạng người vậy hả trời, mặt dày mày dạ, xấu hơn tiểu thư nhà ta, lại còn ngu ngốc, vô duyên. Thế mà dám lên mặt với tiểu thư nhà ta nhiều lần thật không biết xấu hổ mà”
Thiếu Khanh mất kiên nhẫn liền thẳng thắng
“ Không thể, cáo từ”
Nói xong, Thiếu Khanh vội bước đi như có ma đuổi đằng sau. Tử Nhiễm ngồi trên cây cười hắc hắc
“ Nữ nhân ngu xi, cho xấu mặt, đáng đời”
Như Mộng không cam chịu liền sai người theo dõi Thiếu Khanh. Như Mộng muốn xem thử người Thiếu Khanh mời xem hoa đăng như thế nào, muốn làm xấu mặt cô nương bí mật đó để không bám lấy Thiếu Khanh