Thái Tử Phi Đặc Biệt

Chương 16: Chương 16




Nhược Nhược nghe Như Mộng nói chỉ vuốt nhẹ sợi tóc trên vai . Như Mộng thấy nàng không trả lời có chút mất tự nhiên liền tiếp tục lên tiếng

“Cô nương không biết phương danh”

Nhược Nhược lạnh lùng phun ra ba chữ

“ Tần Nhược Tuyết”

Diêu Cẩm Tú a một tiếng liền bước cạnh Như Mộng nhìn Nhược Nhược cung kính

“ Tiểu nữ Cẩm Tú ra mắt cô nương, cô nương đã lâu không thấy”

Nhược Nhược ngây ngẩn cả người 

“Ta quen biết ngươi sao?”

Cẩm Tú nhẹ nhàng lên tiếng

“Cô nương quả là quý nhân mau quên, hơn một tháng trước ở ngoại thành phía nam, Diêu gia thương hội bị người ta tập kích may sao được Tần cô nương cùng vài vị thuộc hạ giúp đỡ, ơn đức này Cẩm Tú khắc ghi trong lòng”

Nhược Nhược như vẫn chưa nhớ ra, Tử Nhiễm liền tiến lên một bước nói

“Tiểu thư chính là lần người tìm bách liên thảo”

Nhược Nhược mắt sáng lên cười nhẹ

“ Thì ra là thế, Diêu tiểu thư không cần để ý, nhấc tay chi lao thôi”

Như Mộng thì lại nghi ngờ 

“ Tần tiểu thư, đại tỷ ta cũng họ Tần chẳng lẽ hai người là biểu tỷ, biểu muội sao?”

Nhược Nhược điềm nhiên

“ Đại tỷ của cô nương cũng họ Tần sao nhưng tiếc rằng ta lại không có biểu tỷ hay biểu muội nào cả”

Vũ Phàm lên tiếng đập tan cái tình thế kì lạ này

“Thiếu Khanh huynh đã gặp nhau ở đây rồi chi bằng tất cả cùng đi chọn đèn ngắm hoa đăng thôi, ý huynh ra sao”

Thiếu Khanh nhìn sang Nhược Nhược. Nhược Nhược rất thoải mái

“ Không vấn đề gì”

Thiếu Khanh nghe vậy cũng lên tiếng

“ Được thôi”

Vũ Phàm quay sang nhìn Nhược Nhược chắp tay giới thiệu

“ Tại hạ Cố Vũ Phàm, bên cạnh là tiểu muội Cố Thanh Hi và Lạc gia tiểu thư Lạc Tuyết Mai, Trịnh gia Trịnh MInh Thạc”

Nhược Nhược cũng nhẹ nhàng lên tiếng

“ Tần Nhược Tuyết”

Thiếu Khanh nhìn Nhược Nhược mỉm cười

“ Chúng ta đi thôi”

Thế là cả đoàn người đi chọn đèn, Thiếu Khanh vừa đi vừa nói chuyện với Nhược Nhược cười vui vẻ khiến cho Như Mộng khó chịu. Như Mộng không chịu thua liền cũng xen vào cuộc trò chuyện giữa hai người

“ Tư đồ công tử có thể giúp tiểu nữ chọn một đèn hoa đăng được không?”

Thiếu Khanh chỉ lạnh nhạt đáp

“Ta đây vốn không có mắt chọn đèn, vẫn là không chọn thì hơn. Cô nương nhờ Minh Thạc huynh đi”

Đây là trắng trợn từ chối, Như Mộng không khỏi quay sang lườm Nhược Nhược, Nhược Nhược nhún vai. Nàng nhìn sang bên thấy một cái đèn hoa đăng cũng được liền bước gần xem, Thiếu Khanh thấy vậy cũng đi theo, Như Mộng lại càng không thể bỏ qua cơ hội tranh đoạt. Nhược Nhược cầm chiếc đèn lồng lên nhìn 

“Thiếu Khanh, ta nhìn cái này cũng thật vừa mắt. Huynh thấy sao?”

Thiếu Khanh nhìn một chút cũng gật đầu

“ Nhìn cũng rất tốt”

Như Mộng nghe thế liền giật lấy hoa đăng trên tay Nhược Nhược, Vũ Phàm cùng Thiếu Khanh thấy rất rõ, Như Mộng biết mình hơi thái quá trước mặt mọi người liền cười trừ với Nhược Nhược 

“ Tần cô nương thật không phải, ta nhìn thấy chiếc đèn hoa đăng này trên tay cô nương thật thích, Cô nương để lại cho ta được chứ”

Nhược Nhược nhếch môi

“Quân tử không cướp đồ người sở yêu. Nếu cô nương thích thì cứ lấy, dù sao ta cũng chỉ nhìn thuận mắt chiếc hoa đăng mà thôi”

Vũ Phàm đứng luôn quan sát xem Nhược Nhược là người thế nào cuối cùng kết luận ra bốn chữ chính là thấu tình đạt lý, cảm giác như nàng không hề để ý bất cứ thứ gì cả, nàng có thể lướt qua một ánh mắt cũng rõ họ là người thế nào trong lòng Vũ Phàm không khỏi khâm phục Thiếu Khanh có thể đi lại gần với một cô gái như vậy. Nhược Nhược không để ý tới chiếc đèn lồng đó nữa mà tiếp tục ngắm những đèn lồng khác. Đối với nàng mà nói chọn đèn giống như diễn trò vẫn, nàng cũng chẳng có hứng thú gì mấy với nàng. Sau một hồi lâu lúc đang nghĩ không muốn chọn đèn nữa thì Vũ Phàm cầm theo hai cái đèn hoa đăng đi tới gần nàng

“Tần cô nương ta thấy hai cái hoa đăng này cũng rất khá, cô nương có thể lấy một chiếc”

Nhược Nhược không nghĩ nhiều thuận tay cầm một cái rồi cười nói

“Ta lấy cái này. Đa tạ huynh”

Vũ Phàm, Thiếu Khanh thấy vậy cũng vui vẻ. Như Mộng thì lại càng khó chịu. Mặt bên kia thì Minh Thạc đang ra sức ảnh hưởng hoa hoa công tử của mình trước mặt mọi người.Trời bắt đầu tối, mọi người lên thuyền mà Thiếu Khanh đã chuẩn bị sẵn. Nhược Nhược đứng trên thuyền nhìn trời vẻ mặt bình thản

“Đã bao lâu rồi chưa đốt hoa đăng nhỉ?”

Vũ Phàm đi ra nhìn thấy nàng vậy cảm giác như có một chút ưu thương, một chút xa cách với nhân gian này không khỏi lên tiếng

“ Tại sao không vào trong”

Nhược Nhược quay lại nhìn

“ Cảm thấy ở ngoài đây tốt hơn”

Vũ Phàm bước gần nàng 

“ Ta có thể gọi cô nương là Nhược Tuyết”

Nhược Nhược vẫn là bình thản

“ Tùy ý huynh”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.