Thái Tử Phi Đặc Biệt

Chương 19: Chương 19




Sau hội đèn hoa đăng kết thúc, Thiếu Khanh một mực muốn đưa Nhược Nhược về Uyển Nhược các. Nhược Nhược cũng không để ý cho Thiếu Khanh tiễn mình về. Tới gần cổng Uyển Nhược các, Thiếu Khanh liền dừng lại

“Nhược Nhược chuyện hôm nay ta thật có lỗi. Vốn muốn đưa nàng ra ngoài để khuây khỏa không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện tới vậy”

Nhược Nhược chỉ cười nhẹ đáp

“Cũng không phải lỗi của huynh. Như Mộng là nàng ta đã ghen tị quá mức thành ra không phân biệt tốt xấu. Mà nói đi cũng phải nói lại hôm nay ta phải đa tạ huynh mới đúng, ta đã được thưởng thức hội đèn hoa đăng và lại mắng được người ta muốn mắng”

Con người nàng là vậy , nàng đi cùng Thiếu Khanh ra ngoài mục đích chính của nàng là muốn chọc tức Như Mộng để nàng ta bị bài xích giống như nàng trước kia. Cuộc gặp gỡ giữa nàng và Như Mộng nhìn bề ngoài là tự Nhiên nhưng thực chất lại không hề . Vì vậy lỗi lầm không phải ở Thiếu Khanh mà là nàng sắp đặt một cách linh hoạt mà thôi. Thiếu Khanh nghe lời nàng nói vậy khuôn mặt cũng bớt đi u ám 

“Trời cũng muộn rồi, Nhược Nhược hãy vào đi. Ta cũng cáo từ”

“Thiếu Khanh về cẩn thận” 

Nàng đáp lại một câu rồi thẳng lưng đi vào không hề nhìn lại, Lan nhi cùng Tử Nhiễm cũng bình tĩnh theo sau. Vừa vào phòng, Nhược Nhược liền cảm giác được hương vị quen thuộc trên người sư phụ. Nàng thả lỏng con người chậm dãi đốt đèn lên nói

“Sư phụ tới lúc nào sao không bảo ai báo cho Nhược nhi một tiếng”

Lạc Thần khuôn mặt anh tuấn bỏ đi sự lạnh lùng mang theo chút ấm áp lại ôn nhu cười

“Cũng chỉ là ta thấy hôm nay hội đèn hoa đăng muốn đưa Nhược nhi ra ngoài nhưng mà ta biết tin Nhược nhi đi cùng đoàn người vài vị con của tứ đại gia tộc nên ta không nghĩ phá vỡ kế hoạch của Nhược nhi”

Nhược Nhược vẻ mặt ngạc nhiên 

“Sư phụ, người biết Nhược nhi kế hoạch sao. Nhược nhi nhớ rõ là không có kể cho người mà”

Lạc Thần bước gần nàng nắm lấy đôi tay nhỏ bé nói

“Cho dù Nhược nhi không nói thì ta cũng rất rõ. Chuyện trên thuyền hôm nay ta cũng biết. Nhược nhi muốn không lộ cho ta biết cũng không được”

Lạc Thần lúc nhìn thấy Nhược Nhược đi cùng Thiếu Khanh thực sự trong lòng rất khó chịu nhưng khi tất cả mọi chuyện liên quan đều là kế hoạch của nàng thì liền khá hơn rất nhiều. Bản thân Lạc Thần cũng không hiểu vì sao mình lại ghen tị như vậy nên cũng mau chóng xem như cảm giác thoáng qua. Nhược Nhược dịch dung lại mặt rồi cười làm nũng Lạc Thần

“Sư phụ thật thông minh a, Nhược nhi không thể dấu được người. Ai, ngày hôm nay thật sự mệt mỏi. Nhược nhi thiết lập cuộc gặp gỡ bất ngờ rồi từ từ gài Như Mộng vào cái lưới mà Nhược nhi đã đặt. Đây mới chỉ là bước đầu. Tạm thời cổ tay nàng ta bị Nhược nhi làm đau với lại hôm nay nàng ta bị sỉ nhục như vậy chắc chắn nàng ta sẽ rất hận Nhược nhi tìm đủ mọi cách để hạ bệ Nhược nhi trước mặt mọi người. Nhược nhi sẽ lợi dụng ngọn lửa trong lòng nàng ta để cho nàng ta dần dần xuống dốc. Nghe nói tháng sau sẽ có hội thi đối câu đối. Nàng ta sẽ không bỏ qua ngày đấy để lấy lại thanh danh là tài nữ. Tới lúc đó Nhược nhi lại tặng nàng ta món quà lớn như hôm nay vậy. Vừa cảm thấy khó chịu lại vừa muốn nổi điên”

Lạc Thần chỉ im lặng nghe nàng nói. Hắn biết Nhược nhi có chủ kiến của nàng. Nàng thực ra rất thiện lương chỉ tiếc rằng mối hận với Như Mộng quá sâu lại liên quan tới cả mẫu thân đã qua đời của nàng. Nỗi nhục nhã với cái danh tiện nhân đối với một người đã quy tiên như mẫu thân nàng khiến nàng không thể tan cơn giận. Có lẽ cách làm Như Mộng tức tới phát điên sống không bằng chết mới giúp nàng xóa đi tất cả.”

Nhược Nhược thấy Lạc Thần im lặng liền ngước mắt lên hỏi

“Sư phụ, người cảm thấy Nhược nhi có quá ngoan, quá ác độc không”

Nàng có thể không thèm để ý người ngoài nghĩ nàng ra sao nhưng mà riêng sư phụ nàng lại khác. Nàng không muốn sư phụ ghét bỏ nàng, rời xa nàng. Nàng khó khăn lắm mới khiến sư phụ động tâm mà để ý tới nàng, ở thế giới này nàng rất cô độc, trừ sư phụ ra nàng không thể tin tưởng ai tuyệt đối. Cho nên nàng chỉ có tâm nguyện nhỏ nhoi là được sự tín nhiệm, lo lắng của sư phụ mà thôi. Thấy Nhược Nhược khuôn mặt xinh đẹp vừa sợ hãi, vừa ưu tư, Lạc Thần liền mỉm cười vỗ vỗ nhẹ đầu Nhược Nhược

“Nhược nhi ngốc, ta cảm thấy Nhược nhi không hề ác độc. Mà cho dù Nhược nhi ác độc thì sao, ta cũng không để ý. Nhược nhi nhớ rõ, cho dù cả thiên hạ quay lưng với Nhược nhi thì Nhược nhi vẫn có ta ở bên cạnh”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.