Nhược Nhược nghe Lạc Thần nói vậy, trong lòng một mảnh ấm áp. Nàng nhẹ tựa đầu vào vai Lạc Thần mỉm cười hạnh phúc. Hai người nói chuyện với nhau rất lâu tới khuya Lạc Thần mới rời đi. Sáng hôm sau mặt trời tỏa những tia nắng ban mai tươi sáng làm cho mọi thứ cũng trở lên xinh đẹp. Nhược Nhược vươn vai bước ra cửa lẩm bẩm
“Thời gian một tháng này hẳn là rảnh đây. Không biết Như Mộng nàng ta ra sao rồi nhỉ”
Nhược Nhược thoải mái gọi Tử Nhiễm tới xem Mạc nhi ở phía Thượng quan gia có tin tức gì. Tử Nhiễm đi tới chỗ Nhược Nhược liền kể lại những gì Mạc nhi biết
“Tiểu thư hôm qua sau khi Như Mộng trở về liền mau chóng gọi thái y tới. Nghe nói cổ tay bị băng thành một bó lớn sau đó cô ta đập phá đồ đạc còn hét to rằng Tần Nhược Tuyết bổn tiểu thư không bao giờ bỏ qua cho ngươi. Khốn kiếp”
Nhược Nhược cười ha hả
“Tử Nhiễm ngươi nói xem nàng ta vẫn còn sức để mắng ta chứng tỏ nàng ta vẫn chưa biết điều cho lắm”
Tử Nhiễm khuôn mặt lạnh lùng mang chút tức giận
“Tiểu thư có cần Tử Nhiễm đi dạy cho cô ta một bài học”
Nhược Nhược xua tay
“Không cần, nàng ta thích mắng bao nhiêu thì cứ mắng. Dù sao, ta cũng không nghe thấy được. Còn nữa, tháng sau hội thi câu đối của kinh thành bắt đầu, ngươi đi hỏi Mạc Nhiên cụ thể thế nào. Được rồi, ngươi đi làm việc của mình đi”
Tử Nhiễm phục mệnh liền cáo lui. Nhược Nhược ngày ngày luyện công, xử lý những việc cần thiết có đôi khi lại ra ngoài xem phong cảnh, một tháng cứ như vậy lại nhanh chóng qua đi. Hôm nay là hội thi đối câu, Nhược Nhược mặc trên người chiếc áo màu vàng nhạt, tóc nàng được búi gọn gàng nhờ một sợi dây nhỏ. Bước ra khỏi cửa, Nhược Nhược cười nhìn Mục Lam
“Mục Lam thấy ta thế nào”
Mục Lam ngẩn ngơ nhìn mọt lúc mới hoàn hồn đáp
“Tiểu Thư mặc dù dịch dung vẫn rất xinh đẹp”
Nhược Nhược thở dài một tiếng
“Mục Lam à, ta hôm nay có lẽ một bước thành danh biến thành nhân vật khó gặp trong kinh thành này. Cuộc sống sẽ không được bình yên như trước. Sau hôm nay , ta phải tránh mặt một thời gian ngắn cho mọi chuyện lắng xuống”
Mục Lam cau mày
“Tiểu thư là đang e sợ rằng người khác sẽ phái người điều tra thân phận của tiểu thư sao?”
Nhược Nhược gật đầu
“Đúng vậy, những vị quý tôn, công tử, tiểu thư ngoài kia đều có thể tra ra thân phận của ta. Ta lộ thì không sao nhưng ta không muốn liên lụy tới Uyển Nhược các và Ám các do ta dựng lên. Ta là tiểu thư của các ngươi cho nên ta không thể sống vì nỗi thù hận trong lòng ta mà ta còn phải vì các ngươi vì những người thuộc sở hữu dưới tay ta. Họ có thể lấy ta uy hiếp các ngươi phải vâng lệnh. Vì vậy, Mục Lam nghe kĩ lời ta nói, hội đối thơ vừa kết thúc ta sẽ biến mất một đoạn thời gian. Không cần tìm ta, Tất cả các ngươi chỉ cần quản lý tốt ám các và Uyển Nhược các là được, ta sẽ trở lại. Ta đi, các ngươi không cần theo ta. “
Nói xong, nàng phất tay áo đi ra cổng chỉ để lại Mục Lam nhìn theo bóng lưng. Nhược Nhược thở ra một hơi rồi ngồi trên xe ngựa. Xe ngựa chạy đều đều tới Thúy Trúc viên, Nhược Nhược tao nhã xuống xe ngựa liền thu hút mọi ánh nhìn. Thiếu Khanh đang nói chuyện cùng Dương Ngạn Chi con trai Dương thượng thư thấy Nhược Nhược liền tươi cười hớn hở bước tới gần xe ngựa
“Nhược Tuyết cũng tới hội đối thơ sao”
Nhược Nhược cười khuynh thành
“Đúng vậy, huynh quên ta là ai sao. Một cái thiếp mời sẽ không thành vấn đề”
Thiếu Khanh tự gõ đầu mình rồi hớn hở
“Nhìn xem trí nhớ của ta, Ta lại quên mất”
Hai người cười nói dẫn tới rất nhiều ánh mắt nhìn. Ai cũng biết Tư Đồ Thiếu Khanh rất khó nói chuyện với nữ nhân nhưng hôm nay lại nhiệt tình nói chuyện với một cô gái, thật sự khiến người ta cảm thấy kì lạ. Nhược Nhược cùng Thiếu Khanh đứng nói chuyện được một lúc thì một chiếc xe ngựa lớn tới. Vũ Phàm, Thanh Hi, MInh Thạc , Từ Nhược Hàn xuống xe. Vừa nhìn thấy Nhược Nhược, Thanh Hi liền hớn hở chạy tới ôm chầm lấy
“Nhược Tuyết tỉ tỉ biệt lai vô dạng, Thanh Hi thật nhớ tỷ nha”
Nhược Nhược cười tươi
“Không sợ mọi người chê cười sao, nhìn xem nhị tiểu thư Cố gia đang làm nũng với ta kìa”
Thanh Hi làm mặt xấu
“Muội mới không quan tâm”
Vũ Phàm bước tới mỉm cười
“Nhược Tuyết đã lâu không gặp vẫn tốt chứ”
Nhược Nhược tao nhã
“Đa tạ Vũ Phàm huynh quan tâm, mọi sự đều tốt”
Minh Thạc phe phẩy quạt đi tới
“Nhược Tuyết tiểu thư, ta không có nhìn lầm thì lần này tiểu thư lại đẹp hơn lần trước rồi”
Nhược Nhược khiêm tốn
“Vậy sao, Mnh Thạc công tử tài ăn nói lại được nâng cao”
Thanh Hi cười ha ha
“Nhược Tuyết tỷ tỷ nói thật hay “
Vũ Phàm lên tiếng
“Thanh Hi”
Rồi kéo Từ Nhược Hàn tới trước mặt Nhược Nhược
“Nhược Hàn đây là Tần Nhược Tuyết, nàng là bằng hữu của ta. Nhược Tuyết, huynh ấy tên là Từ Nhược Hàn đại tướng quân trẻ tuổi “
Nhược Tuyết khom người chào hỏi
“Nghe đại danh tướng quân đã lâu hôm nay được gặp mặt thật là vinh hạnh cho tiểu nữ”
Nhược Hàn lên tiếng
“ Cô nương quá lời. cô nương không cần đa lễ”