Thái Tử Phi Đặc Biệt

Chương 22: Chương 22




Trong lòng Nhược Nhược cười lạnh nói, còn định đem nàng làm một chút phế vật để mọi người cười nhạo sao, không có cửa đâu. Dù sao nàng cũng là 21 thế kỉ linh hồn, một đống sách thơ văn câu đối, vịnh tuyết vịnh thi, tùy tiện theo lịch đại thi nhân nơi đó một trào chính là một bó to

“Hảo thi, thật sự là hảo thi” có người khen .

Thanh Hi hô lớn

“Nhược Tuyết tỷ tỷ thật tuyệt vời”

Thiếu Khanh bất ngờ nhìn Nhược Nhược không nghĩ tới lời đồn trước đây so với cô gái đứng trước mặt mình là một trời một vực ai lại liên kết với nhau. Như Mộng sắc mặt trở lên khó coi, trừng mắt Nhược Nhược, trong mắt hiện lên một tia không tin nổi

“Không thể nào, tuyệt đối không phải ngươi làm đi ra. Ngươi tác tệ”

Nhược Nhược ánh mắt lạnh như băng, khóe môi châm chọc

“Mọi người đều còn tại, ngươi trợn mắt nói dối, ngươi mặt không đỏ sao. Thượng Quan tiểu thư, ngươi là nhìn thất thanh nhị sở, đề mục là ngươi mượn xuất. Dựa vào cái gì ngươi đáp được chính là theo lý thường tình làm cho nhiên, ta làm ra câu thơ lại thành tác tệ, làm người cũng không như vậy điêu ngoa không giảng đạo lý”

Như Mộng sắp điên rồi, căn chặt răng 

“Không cần nhất chỉch thủ, chỉ cần tuyết câu thơ, hiện tại bắt đầu”

Nhược Nhược mỉa mai 

“Muốn làm liền làm chỉnh thủ”

Như Mộng cho dù muốn tức đến cả người phát run nhưng không muốn nhận thua liền ngoan cố

“Ta chỉ nói qua làm về tuyết câu thơ, cũng không có nói muốn làm chỉnh thủ vẫn là hai câu, đề mục ta xuất, điều kiện ta đoạt”

Vũ Phàm khuôn mặt tuấn tú giờ khắc này đã đóng băng 

“Thật phi lý, ép người quá đáng”

Nhược Nhược cười nhẹ

“Tiếp tục”

“Yến thượng bông tuyết đại như tịch, đều thổi Lạc Hiên Viên đài”

“Bắc Phong cuốn Bạch Thảo triết, Hồ Thiên tháng tám Tháng tức tuyết bay.Hốt như một đêm xuân phong đến, thiên thụ vạn thụ Lê Hoa khai”

Nhược Nhược ngửa đầu , ở Như Mộng vừa dứt lời liền tiếp đi lên

“Bạch Phong sắc hàn, bông tuyết đại vào tay”

Như Mộng khuôn mặt xanh mét , cắn răng 

“Sơn đường về chuyển không thấy quân, tuyết trên không Lưu Mã đi hỏi chỗ”

Nhược Nhược khuôn mặt không đổi nghênh đón khiêu chiến. Người bên cạnh hết nhìn người này lại nhìn người kia, không khí khẩn trương, đồng tử gắt gao tới lui

“Mai tu tốn tuyết ba phần Bạch, tuyết lại thua mai một đoạn hương”

“Đại tuyết đều hòa sở hữu, Minh Nguyệt cùng ta hà gặp lại”

Đều mấy trăm câu sao Như Mộng lại từ cùng vắt óc nghĩ mãi không ra từ ngữ đến. Nhược Nhược nhìn nàng

“Còn có sao, Thượng Quan tiểu thư”

Như Mộng oán hận nhìn chằm chằm nàng một câu cũng không niệm ra được. Nhược Nhược môi đỏ khẽ mở ôn nhu chậm dãi thì thầm

“Vân hoành Tần Lịch gia ở đâu, tuyết ủng Lam Quan Mã không tiền. Thượng Quan tiểu thư nhưng là tâm phục khẩu phục đi”

Như Mộng khuôn mặt đỏ bừng thật muốn một cước đá chết Nhược Nhược cắn ra hai chữ

“Ta thua”

Nhược Nhược vỗ tay

“Tốt, rất tốt. Thực hiện lời hứa đi”

Như Mộng trợn mắt Nhược Nhược

“Ta quỳ quân vương, quỳ phụ mẫu, quỳ thiên địa chứ không bao giờ quỳ trước mặt ngươi”

Nhược Nhược lạnh lùng cười

“Xem ra ngươi không chỉ là nữ nhân ngu ngốc còn là một kể hay nuốt lời a. Hôm nay ta đã biết, nhị tiểu thư Thượng Quan gia chỉ là một kẻ ăn nói ngông cuồng không thủ ước hẹn mà thôi”

Như Mộng tức tới khó thở

“Ngươi lại hạ nhục ta, ngươi lấy tư cách gì mà hạ nhục ta. Một kẻ thấp kém dân đen. Tiện nhân”

Nhược Nhược lắc đầu

“Chậc chậc. Ta còn chưa bao giờ nói thân phận của ta ra sao ngươi biết ta là dân đen. Tiện nhân , ta đây từng nói hai chữ đó không hợp với ta. Ta đây cũng không vậy. Hai chữ này ta tặng lại ngươi đấy, ngươi mới xứng đáng với hai chữ tiện nhân, lý do chắc là ta không cần nói ra thì ai ở đây cũng  biết”

Như Mộng con mắt đỏ ngầu chỉ vào mặt Nhược Nhược

“Cha ta là đại tướng quân sẽ bắt ngươi”

Nhược Nhược cười như hoa đáo nở rộ

“Thật là, ngươi không biết ngượng hay mặt ngươi quá dày lần nào cũng vị cha ngươi đại tướng quân ra áp ta vậy. Ngươi không nhớ ra ở đây còn một vị tướng quân trẻ sao. Ta nói này Thượng Quan Như Mộng , ta cứ tưởng ngươi ngu có giới hạn không nghĩ tới ngu không có thuốc chữa lại còn hống hách, kiêu ngạo nữa chứ. Ta nói thật ta mà là ngươi ta sẽ không sống trên đời này đâu. Ta chỉ muốn biết ngươi quỳ hay không quỳ”

Như Mộng tức tưởi

“Không quỳ”

Nhược Nhược tươi cười như hoa đến gần đột nhiên khuôn mặt lạnh tanh vòng ra sau đá vào khuỷu chân Như Mộng. Như Mộng không kip phòng bị liền quỳ xuống. Nhược Nhược ngồi xổm xuống

“Cảm giác quỳ một người như ta ngươi cảm thấy sao. Ta đã từng nói với ngươi đừng bao giờ chọc giận ta, ngươi lại không nghe cứ quấy nhiễu ta. Cái giá ngươi phải trả lần này là không thể bỏ rồi. Giờ có định xin lỗi không Như Mộng tiểu thư”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.