Thái Tử Phi Đặc Biệt

Chương 27: Chương 27




Nhược Nhược liền gọi người đưa đến nước tắm. Nàng thừa lúc Lạc Thần đang tắm liền ra ngoài mua một bộ y phục mau chóng trở lại. Lặng lẽ bước vào phòng, Nhược Nhược nhẹ đặt y phục ở tấm bình phong rồi ra ngoài sai người làm vài món ăn đem tới. lạc Thần thay xong y phục liền gọi

“Nhược nhi còn định đứng ở cửa bao lâu nữa. Vào đi”

Nhược Nhược nghe vậy mang theo món ăn vào phòng rồi đóng cửa. Nhưng nàng vừa quay lại nhìn thì thấy Lạc Thần khác hẳn với trước đây. Mái tóc ẩm ướt thả trên vai chứ không búi gọn gàng như mọi hôm, khuôn mặt tuấn mĩ yêu nghiệt lại thêm cách ăn mặc tùy ý. Hắn chỉ mặc một chiếc áo đơn lại không chỉnh tề, những giọt nước chưa khô vẫn còn lăn trên làn da trắng mang vẻ mị hoặc chúng sinh. Nhược Nhược lắc đầu thầm nghĩ

“Khốn kiếp, ta làm sao vậy lại có thể nhìn sư phụ như vậy”

Lạc Thần mỉm cười thoải mái bước cạnh kéo tay nàng tới bàn . Hắn ngồi trên ghế rồi cho nàng ngồi lên đùi mình, cằm tựa vào bờ vai nàng

“Nhược nhi”

Nàng ân một tiếng. Hăn lại họi

“Nhược nhi”

Nàng lại ân thêm  tiếng. Lạc Thần vòng tay quanh mảnh khảnh eo nhỏ nắm lấy tay nàng

“Ta là đang ở hiện thực đúng không?”

Nhược Nhược ngơ ngơ

“Đúng vậy”

Rồi lấy lại tinh thần nói

“Sư...Thần, chàng thả ta ra, chàng ăn gì đó đi”

Lạc Thần quyết không buông 

“Nàng đút cho ta ăn, ta cũng không tưởng tách rời nàng”

Nhược Nhược trợn trắng mắt trong thâm tâm kêu gào

“Sư phụ lạnh lùng của nàng đâu rồi, sao giờ lại giống như một người khác vậy”

Nghĩ thì thế nhưng Nhược Nhược tay cũng gắp món ăn đưa lên miệng Lạc Thần. Kết thúc bữa ăn đầy không khí ngượng ngùng. Nhược Nhược nhìn nàng Lạc Thần nói

“Đêm nay chàng ngủ phòng này đi, ta sang phòng đối diện”

Nhược Nhược chưa kịp đi đã bị Lạc Thần kéo vào trong ngực bế đặt lên giường

“Đêm nay chúng ta đồng giường cộng chẩm. Nàng yên tâm ta không làm gì nàng đâu”

Nhược Nhược mặt đỏ bừng lên tiếng

“Nhưng mà...”

Lạc Thần chặn lời 

“Không cần nhưng nhị. Nàng không tin ta”

NHược Nhược lắc đầu

“Không có. Ta tin chàng”

Lạc Thần mỉm cười hạnh phúc, vuốt tóc mái nàng

“Vậy được rồi, nhắm mắt vào ngủ đi”

Hắn khẽ ôm nàng vào trong lòng rồi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Có thể do mấy ngày đi đường quá mệt nên sáng hôm sau Nhược Nhược dạy lúc nào hắn không hề biết. Nàng xuống bếp làm ít món ăn đem lên, chuẩn bị nước xúc miệng, khăn rử mặt, khăn lau tay đầy đủ. Ngồi trên bàn nhìn Lạc Thần ngủ không có dấu hiệu tỉnh nàng vẫn không đánh thức mà chỉ mỉm cười. Đưa tay khẽ vuốt lên má Lạc Thần rồi mau chóng thu tay lại. Tới gần trưa Lạc Thần mới tỉnh. Nàng thấy vậy liền mỉm cười

“Chàng tỉnh rồi”

Lạc thần ngồi dậy đi dầy vào

“Có lẽ vì đi hai ngày đường quá mệt lên ngủ hơi  chìm”

Nhược Nhược lắc đầu

“Ta đã chuẩn bị nước rửa mặt và nước xúc miệng rồi, chàng nên đi rửa mặt đi”

Lạc Thần thần thái sảng khoái 

“Tốt”

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Lạc Thần đi ra lấy lược đang định chải đầu đã thấy Nhược Nhược đi ra đoạt lấy

“Để ta”

Nàng tập trung chải đầu cho Lạc Thần rất tự nhiên. Chải xong hai người ngồi ăn. Lac Thần nói

“Đáng lẽ nàng nên ăn trước mới phải”Nhược Nhược nhu thuận 

“Không có sao, Chàng ăn đi”

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Nhược Nhược kể cho Lạc Thần nghe nàng thế nào xây dựng Vọng Nguyệt lâu và một tháng qua nàng làm những gì. Lac Thần chú ý lắng nghe,đôi khi mới nói vài câu. Ăn xong hai người cải trang ra ngoài dạo phố. Lạc Thần hỏi nàng

“Nhược nhi, nàng sắp xếp đi mai hoặc ngày kia chúng ta cùng hồi kinh”

Nhược Nhược mở to mắt 

“Nhanh vậy sao”

Lạc Thần gật đầu

“Ở kinh mấy ngày gần đây cũng không được yên bình cho lắm, cầm đầu bọn phản loạn đã bắt đầu rục rịch. Có thể trong nay mai bọn chúng sẽ ra tay”

Nhược Nhược chau mày

“Chàng biết đó là ai sao”

Lạc Thần thở dài gật đầu

“Thẩm đô úy”

Nhược Nhược gật đầu

“Là hắn, không ngờ một tên đô úy lại có dã tâm lớn tới vậy”

Lạc Thần mỉm cười nắm tay nàng

“Hắn đã bài bố nhiều năm như vậy. Bày mưu tính kế để ta và Trực vương đấu đá. đưa quân của Từ Nhược Hàn về tay hắn một cách bí mật lại  sai người bí mật vào cung hạ độc phụ hoàng. Chỉ tiếc hắn ngàn tính vạn tính cũng không thể tính được ta và Trực vương đấu đá là giả, phụ hoàng bệnh cũng không đúng sự thật. Nhược Hàn luôn cho người theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Bên người hắn lại có ám vệ của ta. Lần này mưa rền sóng giữ, những kẻ hợp tác cùng hắn một kẻ cũng đừng mong thoát. Quan chức ăn hối lộ, ta sẽ phóng lưới tóm gọn”

Lạc Thần đôi mắt sắc bén, con người cũng tràn đầy sát khí. Nhược Nhược nhẹ nhàng

“Hảo. Ta sẽ sắp xếp mọi thứ rồi đi cùng chàng”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.