Hai người nhìn nhau cười trong mắt dâng lên sự hạnh phúc khó tả nổi. Nhược Nhược cùng Lạc Thần sau khi đi ngắm quanh tất cả liền vội vàng trở lại Vọng Nguyệt lâu. Nàng phải giao phó tất cả lại một cách nhanh nhất dù sao vừa rồi nghe Lạc Thần nói nàng cũng nhận ra được ắt hẳn Lạc Thần không xác định được rõ bọn chúng lúc nào sẽ ra tay mà cho nên mới vội vàng như vậy. Ngày hôm sau, mọi sự đã hoàn tất, nàng cùng Lạc Thần mỗi người cưỡi một con ngựa tức tốc về kinh. Mặc dù cũng có chút mệt nhọc nhưng Nhược Nhược không hề kêu ca mà vẫn cứ đi. Lạc Thần nhiều lúc lo lắng nàng vội vã như vậy vì hắn lại cầm lòng không được khuyên nàng nghỉ ngơi tuy nhiên Nhược Nhược lắc đầu nói không sao. Tới kinh thành nhanh nhất đã là hai ngày sau. Cả người và ngựa cũng đã mệt mỏi. Lạc Thần cùng nàng tới Uyển Nhược các. Nàng đeo khăn che mặt, Lạc Thần khuôn mặt tuấn mĩ vẫn không hề che đậy. Uyển Nhược các hôm nay rất náo nhiệt. Vừa đi vào đã thấy đám Thiếu Khanh, Vũ Phàm, Thanh Hi, Minh Thạc, Nhược Hàn, Ngạn Chi, Cẩm Tú, Như Mộng và còn rất nhiều công tử tiểu thư đang đứng ở đó. Nhược Nhược chau mày không biết hôm nay làm sao lại trùng hợp vậy, không muốn gặp cũng gặp, cần gặp cũng gặp. Như Mộng vừa nhìn thấy người che mặt liền hô lên
“Thượng Quan Nhược Nhược tại sao ngươi lại xuất hiện ở đay?”
Nhược Nhược khuôn mặt lạnh lùng
“Ngươi đã nhận lầm”
Như Mộng căm hận
“Ta không có nhận lầm. Người xấu xí lúc nào cũng phải che mặt”
Lạc Thần đứng cạnh Nhược Nhược khuôn mặt lạnh như băng, ánh mắt sâu thẳm, trên người tỏa ra đầy sát khí, giọng nói như u minh địa ngục
“Câm miệng, nàng nói không phải là không phải. Ngươi nói thêm câu nữa, bản cung sẽ khiến cho ngươi cả đời này đều câm”
Như Mộng nhìn Lạc Thần.Nàng chưa từng gặp qua thái tử điện hạ đương nhiên không biết Lạc Thần chính là thái tử. Phút chốc như mê mẩn trước Lạc Thần, Như Mộng nhẹ giọng
“Công tử bớt giận, tiểu nữ đây là không nhận sai người. Công tử đừng để nàng ta lừa bịp”
Nhược Nhược sau tấm khăn nhếch môi
“Ngươi đúng là người quái dị nha. Ta đã nói ta không phải lại còn cố gắng áp đặt là sao. Ta nhìn ánh mắt ngươi chứ không phải vừa gặp đã mê Thần chứ”
Như Mộng chỉ tay vào mặt Nhược Nhược
“Ngươi”
Lạc Thần vẫn là lạnh lùng
“Thượng Quan Như Mộng bản cung lặp lại lần nữa đừng thử sự kiên nhẫn của bản cung. Cẩn thận lưỡi cũng không còn”
Nhược Hàn nhìn thấy Lạc Thần tao nhã đi ra cung kính
“Thần tham kiến thái tử điện hạ”
Lúc này tất cả tiểu thư công tử đều là giật mình quỳ gối. Họ rất nhiều lần vào cung nhưng mặt của của thái tử điện hạ chưa bao giờ được diện kiến do lần nào thái tử cũng lấy cớ vắng mặt. Lần này được nhìn thấy quả thực tin đồn không sai thái tử điện hạ là đệ nhất mĩ nam Phượng quốc không nói tới dung mạo ngay cả khí chất cũng không ai sánh nổi. Mạc Nhiên cũng là vừa đi ra kéo theo thuộc hạ quỳ xuống
“Tham kiến thái tử điện hạ, tham kiến tiểu thư”
Ai cũng trợn mắt, đây chính là tiểu thư bí ẩn của Uyển Nhược các không chỉ cầm kì thi họa đều tinh thông mà làm người luôn là biết trước biết sau có lễ nghĩa. Thật không ngờ thái tử điện hạ và vị tiểu thư này lại cùng chung một chỗ đúng là trời sinh một đôi. Có một vài tiểu thư ghen tị với Nhược Nhược nhưng không dám nói sợ Thái tử điện hạ nổi giận. Lạc Thần lạnh nhạt
“Bình thân đi”
Tất cả mọi người cùng nhau đứng lên. Mạc Nhiên lên tiếng
“Tiểu thư đã mấy tháng xuất môn khiến cho bọn thuộc hạ thật sự rối loạn”
Nhược Nhược mỉm cười
“Không phải ta đã về rồi sao”
Mạc Nhiên cười như hoa đào
“Thái tử điện hạ cái này phải đa tạ ngày, Ngài nhớ giữ chắc tiểu thư. Tiểu thư mà chạy ra ngoài lần nữa thật sự khó tìm nha”
Lạc Thần liếc xéo Mạc Nhiên
“Mạc Nhiên ta phát hiện ra ngươi dạo gần đây khá nhiều lời, ta có lên bảo Nhược nhi cho ngươi bế môn tư quá vài tháng không”
Mạc Nhiên nghe vậy liền hô
“Thái tử điện hạ, thuộc hạ không nói nữa là được. Ngài nể tình ta luôn phải tận tâm với Uyển Nhược các mà tha cho ta đi”
Nhược Nhược cười rồi quay sang mọi người
“Mọi người đã lâu không gặp”
Ai lấy đều ngẩn người nàng nói ý này là sao, chỉ có Thiếu khanh không cảm thấy gì lạ có chăng thì nhìn thấy nàng cùng thái tử nắm tay thật sự hụt hẫng?Thiếu Khanh giờ phút này lên tiếng
“Nàng là Nhược Tuyết”
Vũ Phàm từng gặp qua một lần tiểu thư của Uyển Nhược các nhớ rõ người đó tên Nhược Nhược, khuôn mặt thanh lệ thoát tục, giống như tiên hạ phàm không một cô gái nào có thể bì nổi nhưng Thiếu Khanh lại nói đây là Nhược Tuyết nàng cũng là tiểu thư của Uyển Nhược các. Vậy là sao chẳng lẽ nàng dịch dung. Như phát hiện ra vấn đề lớn, Vũ Phàm nhìn chăm chăm không nói một lời. Thanh Hi vừa nghe là Nhược Tuyết đang định chạy tới hớn hở nói cười một phen. Chưa kịp đi tới gần thì Lạc Thần đã nên tiếng
“Cách ba bước không được lại gần”
Thanh Hi ngây ngốc. Nhược Hàn lên tiếng
“Thanh Hi ngươi không nghe đồn rằng thái tử điện hạ không cho bất cứ ai tới gần. Ai cũng phải cách ba bước chân”
Thanh Hi ách một tiếng hỏi
“Vậy Nhược Tuyết tỷ tỷ như vậy quá giới hạn có nguy hiểm không?”
Lạc Thần lạnh lùng
“Nàng là tương lai thái tử phi”
Oành một tiếng như quả bom lớn đánh lên. Ai ai cũng sửng sốt. Thái tử điện hạ không gần người lần này sắc phong thái tử phi