Các công tử, tiểu thư ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta không thể khiến cho Nhược Nhược buồn cười hơn được nữa. Như Mộng sau khi ngơ ngác rất lâu mới hét to
“Không thể nào”
Nhược Nhược điềm nhiên hỏi
“Cái gì là không thể nào”
Như Mộng ánh mắt như dao chỉ muốn dìm Nhược Nhược xuống đáy sâu
“Ngươi không phải Tần Nhược Tuyết, ngươi chắc chắn là Thượng Quan Nhược Nhược, giọng nói của hai người khác nhau”
Nhược Nhược mỉm cười như hoa
“Ta chính là Tàn Nhược Tuyết, ta không phải Thượng Quan Nhược Nhược bởi vì sao vì ta họ Tần, tên thật của ta là Tần Nhược Nhược. Cái danh phế vật đại tiểu thư xấu xí mà ngươi đồn khắp thiên hạ tặng ta đấy”
Như Mộng mắt như muốn nổ ra
“Ngươi, chính ngươi, ngươi luôn che dấu thân phận của ngươi. Tiện nhân. vì sao ngươi?”
Nhược Nhược nha một tiếng cười lớn
“Lạ lắm sao, ngươi nghĩ ta vẫn là cái kia đại tiểu thư đích nữ Thượng Quan gia không chịu sủng hay sao?Ngươi sai rồi, ta đã đi vài lần tử môn quan nhờ phúc của ngươi ban tặng rồi quay trở về đấy. Ngươi biết vì sao ta lại không còn sẹo xấu xí mà tay ngươi đã rạch lên mặt ta khi nương ta mới mất không, rất đơn giản vì ta cũng có người giúp ta, thay ta trị liệu. À ta quên nữa nha, ngươi gọi ta là tiện nhân, thật xin lỗi ta nghe lời này thật nhàm nha, ta có tiện cũng chẳng tiện bằng ngươi nhiều lần bị nhục nhã vậy mà vẫn có thể mặt dày ra ngoài. Ngươi không sợ mất mặt đại tướng quân Thượng Quan Bân cha ngươi sao?”
Như Mộng khuôn mặt vặn vẹo
“Thượng...Tần Nhược Nhược vì sao ngươi lại không chết đi, ngươi sống với cái danh phế vật suốt mười mấy năm qua ngươi không nhục hơn ta sao. Ngươi cũng là con gái của cha. Nói ta làm mất mặt Thượng Quan gia thì ngươi mới là kẻ làm mất mặt trước, không phải do ngươi thì ta cũng đâu tới mức bị nhục nhã”
Nhược Nhược vuốt nhẹ tóc
“Nực cười. Ta việc gì phải nhục nhã. Lời đồn mà thôi, ta không làm chuyện phi lý thì việc gì phải tìm đường chết. Ta cũng cắt đứt mọi quan hệ với Thượng Quan gia, cho nên,ta không phải con gái của Thượng Quan Bân. Riêng ngươi, gian phu tại phòng. Ách, ta may quá không như vậy kẻo phải thắt cổ quá. “
Như Mộng nghiến răng
“Ngươi chắc chắn chỉ là dịch dung, mặt ngươi chắc chắn vẫn chưa khỏi nếu không việc gì phải đeo khăn”
Nhược Nhược ắt sáng như sao
“A, đổi đề tài nhanh nha. Ngươi không tin. Ta sẽ dùng khuôn mặt thật của ta cho ngươi nhìn. Ngươi nhớ vững vàng đừng có ngất nha”
Nói xong tay nàng đưa lên tháo khăn che mặt xuống lộ ra một khuôn mặt đẹp như tiên, đôi mắt tròn to, đôi môi đỏ mọng, nàn da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo. Nàng giống như tiên hạ phàm mà người ngoài không dám lại gần. Ai ai cũng phải hít một ngụm khí lạnh. Ngạn Chi đơ ra nói
“Ta không phải mơ chứ, kẻ nào đã từng nói đại tiểu thư Thượng Quan gia là phế vật, xấu nữ, ta thật muốn giết kẻ đó”
Thanh Hi chớp chớp rồi lại dụi dụi mắt
“Thật sự giống như tiên trên trời vậy, đẹp quá.”
Minh Thạc quay sang Vũ Phàm
“Ngươi nhéo ta một cái để biết ta chưa lên trời gặp tiên”
Vũ Phàm cau mày nhéo một cái thật mạnh trên người Minh Thạc, Minh Thạc cảm thấy đau mới lấy lại tinh thần, ai cũng trợn mắt há hốc mồm ra. Nhược Nhược lên tiếng
“Như Mộng cô nương giờ ngươi cảm thấy đả kích lắm đúng không?Nhiều năm như vậy, ta nể tình tỷ muội không đoạt cái danh tài nữ của ngươi, không so đo tính toán với ngươi nhưng ngươi hết lần này tới lần khác thách thức sự kiên nhẫn của ta.Hậu quả, ngươi cảm nhận được rồi sao. Bốn chữ thôi THÂN BẠI DANH LIỆT hiểu rồi chứ”
Như Mộng mắt như dại da không thể nói thêm câu gì. Đang lúc toàn trường im ắng bỗng có tiếng bước chân dồn dập tới. Lạc Thần cùng Nhược nhược vừa quay lại nhìn thì thấy Nhất Tường đi tới mang theo vài người áo đen. Một số thiếu nữ nói nhỏ
“Là Tùy Ý lâu công tử Nhất Tường, thật soái chỉ kém thái tử một bậc”
Một cô gái khác lại nói
“Muốn gặp Tùy Ý lâu chủ nhân Nhất Tường công tử rất khó, hôm nay là ngày gì các soái công tử đều ở đây vậy”
Nhất Tường đứng trước Nhược Nhược và Lạc Thần nói
“Thái tử điện hạ. tiểu thư”
Nhược Nhược cười cười
“Kì lạ ta mới trở về thôi sao các ngươi đều biết đường tìm tới vậy”
Nhất Tường hoa đào mắt nhìn hết một vòng nói
“Ây da, tiểu thư ngươi cũng thật vô tâm nha, Nhất Tường ta suốt ngày làm việc vất vả kiếm tiền cho ngươi vậy mà ngươi lại một trốn hai chạy bà mất tích khiến cho Uyển Nhược các, Ám các kể cả Tùy Ý lâu cũng không được yên ổn. Mạc Nhiên là hắn phát tín hiệu báo ngươi đã bình an trở về nên ta tới coi sao. Không biết náo nhiệt vậy, đáng lẽ phải tới sớm hơn”
Lạc Thần lạnh lùng
“Ngươi nói ít vài câu Nhược nhi cũng không cho là ngươi bị câm đâu”
Nhất Tường bĩu môi
“Thái tử điện hạ, ngài đúng là băng đá nha. Ngài ôn nhu với tiểu thư vậy cũng nên ôn nhu với thuộc hạ như chúng ta một phần chú”
Lạc Thần liếc mắt
“Nếu ngươi muốn sống nửa tháng tại hầm băng, ta có thể suy nghĩ”
Nhất Tường nghe vậy cười cười
“Câm mồm, câm mồm, ngài từ bi không lên như vậy”