Nhược Nhược nhìn vị trung niên kia đau lòng cũng không hề giả nhưng nàng oán hận trong thâm tâm là không thể thay đổi. Lạnh nhạt con người nàng nói
“Mẫu thân ta qua đời khi ta còn rất nhỏ. Ta hồi đó còn chẳng thể làm gì được chỉ có nhìn mẫu thân chết đi trước mặt ta. Ngày tang lễ không một bóng người. Một mình ta bên cạnh mẫu thân. Khi đó các người ở đâu. Lúc mẫu thân ta bị gán tội thông dâm các người chỗ nào. Ngươi biết không, ta khi có phải chính tay hỏa thiêu mẫu thân chỉ vì người không có một nơi an nghỉ. Người chết rồi tưởng là hết ai biết được chết rồi vẫn bị bêu xấu thanh danh không nơi dung nạp. Các người thì bình an hạnh phúc còn mẫu thân, mẫu thân ta thì “
Nhược Nhược rơi lệ không muốn nói tiếp. Vị trung niên đau triệt nột tâm quỳ xuống đất, một tay ôm ngực rất thống khổ trước mặt Nhược Nhược
“Là ngoại công, bá bá, thúc thúc có lỗi với mẫu tử ngươi. Nhược nhi, chúng ta không hề hai biết gì cả. Nhiều năm vậy hai nhà chỉ đưa thư qua lại. Chúng ta nghĩ mẫu tử ngươi không tới vì gia tộc có việc không thể đi. Nếu biết, chúng ta cũng không dễ dàng mà bỏ qua cho tên khốn Thượng Quan Bân kia. Nhược nhi, tha thứ cho chúng ta”
Tần Thiên ngây ngẩn nhìn sư phụ lại nhìn sang Nhược Nhược không nghĩ tới Nhược Nhược là nữ nhi của sư thúc. Nhược nhi nhắm chặt mắt lại rồi mở mắt ra bình tĩnh
“Vị này tiền bối, ngươi không cần xin ta tha thứ. Dù sao chúng ta chưa một lần có quan hệ”
Trung niên nam tử lắc đầu
“Không, không. Nhược nhi, ngươi luôn là người nhà họ Tần sao lại không có quan hệ. Bá bá biết ngươi phẫn nộ, oán hận trong thâm tâm nhưng thực lòng mọi người không hề biết chuyện gì xảy ra. Đáng lẽ ta nên nghĩ ra sớm tại sao luôn luôn là chữ của di nương ngươi gửi mà không phải mẫu thân ngươi. Đáng lẽ chúng ta nên đi tìm hiểu tại sao mẫu tử ngươi lại không hề tới”
Nhược Nhược mở to mắt
“Cái gì, lại là di nương”
Trung niên nam tử gật đầu
“Đúng vậy. Di nương ngươi luôn gửi thư tới một tháng một lần nói rằng mẫu tử ngươi sống hạnh phúc. Di nương ngươi chăm sóc cho mẫu tử ngươi rất to. Chẳng lẽ từ đầu tới cuối là giả”
Nhược Nhược nắm chặt tay trong lòng đầy sự phẫn nộ. Không kiềm chế được nàng đánh ra một chưởng vào cánh cửa liền hỏng
“Di nương, Thượng Quan Như Mộng lại là mẫu tử hai ngươi, đáng chết”
Trung niên nam tử ngây người nhìn Nhược Nhược lấy lại tinh thần
“Nhược nhi ngươi nói bá bá nghe rốt cuộc là chuyện gì. Ngươi tại sao lại phẫn nộ vậy”
Nhược Nhược cười lớn trong tiếng cười đầy sự chua xót, phẫn nộ, đau lòng
“Di nương. Ha ha. Năm ta được năm tuổi chính là nội tổ mẫu liên kết với di nương hãm hại mẫu thân đem tiếng thông dâm cho người. Chính là năm đó ta nhìn mẫu thân bị đánh chết trước mặt ta. Ta quỳ xin cha ta dưới trời mưa tha mạng cho mẫu thân nhưng bị làm ngơ. Chính từ năm đó ta bị mang một cái danh phế vật, xấu xí đại tiểu thư con của kẻ thông dâm.Chính là tử năm đó ta không ai chăm sóc, không ai nương tựa sống những năm tháng người không ra người, quỷ không ra quỷ ngay cả nô bộc cũng không bằng. Mỗi năm nhà người ta đoàn viên đón tết, đón trung thu cùng nhau thật vui vẻ chỉ có ta một mình ở xó bếp khóc một mình nhớ thương mẫu thân. Mỗi năm ta bị cái gọi là di nương, muội muội xỉ nhục, đánh đập sống không bằng chết. Mỗi năm ta đều phải tránh đi ám sát, kiên cường sống tiếp để cho mẫu thân dưới cửu tuyền không phải lo lắng”
Trung niên nghe từng câu từng chữ của Nhược Nhược như đâm vào trái tim của hắn. Cháu gái hắn bao năm qua chịu khổ, chịu nhục, chịu đau vậy mà người làm bá bá như hắn lại không hay biết gì. Hắn nhớ tới muội muội Tâm nhi của hắn mà lẩm bẩm
“Tâm nhi, đại ca xin lỗi ngươi. Đại ca không hề biết ngươi không còn ở thế gian, là đại ca lỗi không chăm sóc Nhược nhi”
Trung niên nam tử ngẩng đầu nên đối mặt với Nhược Nhược
“Nhược nhi, ta sẽ đi báo thù cho mẫu thân ngươi. Có gan động tới muội muội của Tần Tranh ta thì phải chịu hậu quả gấp ngàn lần”
Nhược Nhược điều chỉnh lại tâm trạng
“Không cần. Ta lúc đầu chỉ nghĩ bà ta hại chết mẫu thân ta lại không nghĩ bà ta còn dám khiến cho mẫu thân ta người nhà không thể nhận mặt. Vốn ta đã định buông tha cho mẫu tử Thượng Quan Như Mộng nhưng hôm nay đã vậy ta tuyệt đối không để cho mẫu tử bọn họ sống yên. Ta muốn là họ sống không bằng chết, sống day dứt cho những chuyện bọn họ đã làm cho người đời phỉ nhổ”
Tần Tranh gật đầu lấy lại tinh thần
“Hảo, Nhược nhi ta sẽ nói cho ngoại công biết tất cả. Hi vọng con cũng có thể thứ lỗi cho bá bá vì nhiều năm qua khiến cho ngươi chịu khổ. Tạm thời Nhược nhi, ngươi có thể ở lại tần nhạc sơn trang thêm vài ngày được không”
Tần Tranh không dám gượng ép Nhược Nhược. Hắn biết nỗi khổ mà Nhược Nhược phải chịu không thể một hai câu mà gỡ bỏ khúc mắc ở trong lòng ngay được. Nhược Nhược gật đầu
“Được. Tạm thời ta ở lại”
Tần Tranh nghe vậy mừng rỡ
“Được, được ta sẽ đi sắp xếp phòng cho Nhược nhi”
Nhược nhi lắc đầu
“Không cần quá phiền toái ta nghĩ Tần Thiên huynh là đại đồ đệ của người hẳn có thể tự sắp xếp. Ta hy vọng các đệ tử của người trừ Tần Thiên ra thì bất cứ ai cũng không nên biết ta thân phận”
Tần Tranh gật đầu
“Được, Thiên nhi, ngươi đưa Nhược nhi đi chọn phòng”
Tần Thiên chắp tay
“Vâng, sư phụ”