Tần Thanh mỉm cười
“Nhưng dù sao cũng đa tạ cô nương, ta gọi Tần Thanh không biết quý danh của cô nương là gì”
Nhược Nhược một bộ lạnh nhạt
“Nhược Tuyết. Không còn sớm, Ngân đi thôi”
Tần Thanh liền gọi
“Nhược Tuyết cô nương
Nhược Nhược ngoái đầu
“Có việc”
Tần Thanh băn khoăn
“Ta, ta có thể tạm thời tới chỗ cô nương tá túc nhờ một đêm được không, cô nương nhìn xem”
Nhược Nhược điềm điềm
“Ta không có nhà ở đây chỉ hỉ là tạm nghỉ chân. Nếu muốn cứ tới”
Tần Thanh vui vẻ
“Đa tạ”
Quay trở lại chỗ Tử nhiễm, Mục Lam, Nhược Nhược lại ngồi dưới gốc cây
“Tử Nhiễm hạ trại đêm nay ở đây, sáng mai chạy sớm tới núi Thanh Uyên”
Tử Nhiễm lĩnh mệnh đi làm. Tần Thanh mở to mắt
“Cô nương cũng đi núi Thanh Uyên”
Nhược Nhược chỉ gật đầu. Tần Thanh nói tiếp
“Thứ cho ta mạo muội không biết cô nương lên đấy làm gì”
Nhược Nhược lếc mắt biết cô gái này e sợ mình làm chuyện xấu nào đó với người trên đó
“Không có gì. Muốn đi lên đó ngắm phong cảnh. Nghe đồn ở đó có một ẩn tộc lớn đang sống nên coi thôi”
Tần Thanh định nói rồi thôi, nàng chuyển chủ đề
“Nhược Tuyết cô nương nếu cô nương đi lên núi Thanh Uyên nhất định phải cẩn thận. Nhạc Túc là thiếu gia của Nhạc gia, ta sợ liên lụy cô nương”
Nhược Nhược vuốt tóc
“Ta giết hắn thần không biết quỷ không hay sợ cái gì. Và lại tới bao nhiêu ta giết bấy nhiêu nếu Nhạc gia không sợ toàn gia bị diệt thì ta cũng không ngại đưa bọn chúng cùng nhau tới nơi cực lạc”
Tần Thanh không ngờ Nhược Nhược nói thẳng tới vậy liền e ngại không nói gì thêm. Sáng hôm sau Nhược Nhược chuẩn bị xuất phát liền quay lại hỏi Tần Thanh
“Cô nương đi đâu”
Tần Thanh cúi mặt
“Ta cũng đi núi Thanh Uyên”
Nhược Nhược gật
“Vậy cùng đi đi”
Thế là một đoàn năm người lên đường. Tới núi Thanh Uyên, Nhược Nhược cảm thán không ngờ lại đẹp tới vậy. Nàng nhìn Tần Thanh,
“Cô nương nhà ở chỗ nào, ta đưa về”
Nàng chủ yếu lấy cái có tới Tần gia mà thôi. Tần Thanh mỉm cười
“Nhược Tuyết cô nương, đi thêm một đoạn nữa là tới. Cô nương cũng đã tới đây lại là ân nhân của ta. Chi bằng cùng vào để ta có thể tạ ơn”Nhược Nhược buồn cười trong lòng Tần Thanh này quá đơn thuần. Nhược Nhược gật đầu xem như đáp ứng. Tới nơi, Nhược Nhược thấy ghi Tần Nhạc Sơn Trang, không để ý nhiều nàng bước theo Tần Thanh. Chậm dãi nhìn quang cảnh. Tần Thanh vừa vào cổng đã có hai người canh gác hỏi
“Bọn họ là ai”
Tần Thanh có lễ
“Sư huynh, đây là ân nhân cứu mạng ta”
Người gác cổng nhìn hết một lượt chắc chắn không có vấn đề mới nói
“Qua đi”
Đi theo đường lớn tới khu luyện võ, rất nhiều người đang luyện tập thấy Tần Thanh liền chạy tới bao quanh
“Thanh sư muội, muội đã trở về, có bị thương không, có gặp chắc trở gì không”
Từng tiếng hỏi dồn dập. Tần Thanh có lễ cười nói
“Các vị sư huynh , sư tỷ, sư muội không sao nhờ có vài vị đây cứu”
Mọi người lúc này mới để ý tới Nhược Nhược đám người. Một người nam nhân cao khoảng mét tám, khuôn mặt tuấn tú bước lên có lễ với Nhược Nhược
“Tại hạ là đại sư huynh Tần Thiên, đa tạ vài vị đã cứu tiểu sư muội”
Nhược Nhược đạm bạc
“Nhấc tay chi lao mà thôi”
Một người trong đám người nhỏ giọng càu nhàu
'Tự nhiên sao lại dẫn mấy kẻ này về, còn không biết tốt thực hay giả vờ tốt, khăn trên mặt cũng không dám lấy ra”
Nhược Nhược liếc mắt
“Nói lớn lên cho mọi người cùng nghe. Ta không rảnh tai nghe một mình”
Cô gái vừa lẩm bẩm tái mặt nói lớn
“Ngươi, ngươi nghe thấy ta nói gì”
Nhược Nhược nhếch môi
“Ta đâu có điếc dĩ nhiên là nghe thấy”
Tần Thiên liền đứng ra nói đỡ
“Cô nương xin lượng thứ, thất sư muội có chút lỗ mãng”
Nhược Nhược xem như không nói gì nữa. Tần Thanh lên tiếng
“Nhược Tuyết cô nương, đây là các sư huynh, sư tỷ ta. Một số sư đệ, sư muội còn đang xuống núi làm nhiệm vụ chưa kịp trở lại”
Nhược Nhược gật đầu
'Các ngươi đều người nhà họ Tần”
Tần Thanh lắc đầu
“Không phải, chúng ta theo học nghệ ở Tần Nhạc sơn trang lên tất cả đều lấy họ là Tần. Thực tế khi học nghệ xong xuống núi chúng ta lại trở về với họ thật của mình”
Nhược Nhược còn tưởng rằng họ Tần nhiều tới vậy
'Vậy tên Nhạc Túc đó từng học nghệ ở đây sao”
Tần Thanh gật đầu
“Trước hắn gọi Tần Túc nhưng vì năm lần bẩy lượt làm trái môn quy nên bị trưởng môn đuổi ra khỏi đây”
Nhược Nhược à một tiếng không hỏi nữa. Tần Thiên nói
'Mời các vị theo ta tới gặp trưởng môn”
Theo chân Tần Thiên đám người Nhược Nhược tới một tòa nhà sau bên trong. Tần Thiên đi tới đầu cửa
“Trưởng môn sư pguj, Tần Thiên có việc”
Bên trong phát ra âm thanh từ ái
“Vào đi”
Mấy người đi vào thấy một người trung niên tuấn mĩ ngồi phía trên trong tay đang cầm một bức tranh. Tần Thiên cúi người
'Sư phụ vài vị đây đã cứu Tần Thanh sư muội”
Nhược Nhược tháo khăn che mặt xuống. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy trong mắt vị trưởng môn kia đầy sự vui mừng, miệng đang lắp bắp nói to
“Tâm nhi”
Nhược Nhược cau mày
'NGươi là ai, sao biết tục danh mẫu thân ta”
Vị trưởng môn ngây ngẩn
'Không phải Tâm nhi, là Nhược nhi, Nhược nhi, chất nữ của ta, con đã lớn vậy sao. Lại đây để bá bá nhìn”
Nhược NHược không hề động đậy
“Nực cười, ta làm sao tin được ngươi có thật là bá bá không. Ta nhớ không lầm gia tộc đã đuổi mẫu thân ta”
Người trung niên đứng lên tới gần Nhược Nhược nhưng vẫn giữ khoảng cách
“Năm đó ngoại công ngươi nổi giận đuổi mẫu thân ngươi đi nhưng sau hối hận đã viết một bức thư cho mẫu thân ngươi nói tha thứ. Mấy năm nay hai nhà vẫn qua lại sao ngươi lại có thể nói chuyện với bá của ngươi như thế hả Nhược nhi. tâm nhi đâu không đến cùng ngươi”
Nhược Nhược cười lớn
“Đừng có nhắc tới mẫu thân ta. Mẫu thân ta đã qua đời từ lâu rồi”
Tin như sét đánh khiến vị trung niên không tin nổi. một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống
“Tâm nhi, Tâm nhi đã qua đời, đã qua đời. Tại sao, tại sao mấy năm nay vẫn luôn là mẫu tử bình an. Tại sao lại vậy”