Thái Tử Phi Đặc Biệt

Chương 33: Chương 33




Lạc Thần nhìn nàng ngẩn người buồn cười

“Được rồi, Nhược nhi không đùa với nàng nữa”

Lạc Thần đơn giản đứng dậy gọi người mang nước vào rửa mặt chải đầu, sau đó ăn sáng. Nhược Nhược nói

“Thẩm đô úy đã bị chàng bắt. Vậy quan viên liên quan thì thế nào”

Lạc Thần mỉm cười

“Có 13 quan viên lớn nhỏ các cấp tham gia. Những kẻ đó ta đã giao cho phụ hoàng xem như chuyện này cũng kết thúc. Ngoài ra, ta cũng đã xin phụ hoàng ban chỉ tứ hôn. Phụ hoàng cũng đã hạ chỉ chô chúng ta thành thân bất cứ lúc nào”

Nhược Nhược ngơ ngác rồi lại mỉm cười

“Chàng lúc nào cũng lo lắng chu toàn hết mọi chuyện trước”

Lạc Thần thở dài

“Ta không làm vậy chỉ sợ nàng lại rời khỏi ta lúc nào không biết. Nhược nhi có chuyện này không biết ta có nên nói cho nàng không”

Nhược Nhược thấy Lạc Thần đột nhiên thở dài vậy hẳn tâm trạng đang không ổn

“Có chuyện gì, chàng nói ra. Chàng biết ta mà, không thích ai giấu mình điều gì”

Lạc Thần nghiêm túc

“Là về thân thế của nàng, ta cho thám tử dò cạnh Thượng Quan tướng quân biết được. Mẫu thân nàng tên thật là Tần Lan Tâm không phải Tần Thu Nhi, vì muốn lấy phụ thân nàng mà phải đi xa gia tộc. Gia tộc từ đó cũng đoạn tuyệt quan hệ với mẫu thân nàng nhưng đó là do di nương nàng nói còn thực hư thế nào thì không biết”

Nhược Nhược chau mày

“Chàng biết gia tộc của ta ở đâu sao”

Lạc Thần mím môi

“Trước đây, ta có nghe phụ hoàng nói có một số gia tộc lánh đời trong đó có Tần gia. Tần gia nằm ở phía đông núi Thanh Uyên. Tuy là lánh đời gia tộc nhưng Tần gia vẫn luôn thu nhận đệ tử dạy võ công”

Nhược Nhược chống tay

“Tần gia đó không biết có phải gia tộc hay không ta cũng muốn tới xem một lần, nếu đúng ta muốn hỏi họ vì sao nhẫn tâm với mẫu thân. Cho dù là mẫu thân sai vì yêu nhưng tới khi mẫu thân đi rồi họ vẫn không hề tới viếng lấy một  nén hương. Thần, ta muốn làm rõ chuyện này, ta nghĩ mẫu thân cũng mong ta có thể nhìn qua một lần bên ngoại tộc”

Lạc Thần thở dài

“Được, nàng nếu muốn đi ta sẽ thu xếp đi cùng nàng”

Nhược Nhược lắc đầu

“Không, chàng tạm thời cứ ở lại kinh thành, phản loạn mới dẹp, lòng người chưa yên, chàng là thái tử không thể bỏ rơi việc nước được. Chàng yên tâm,ta lần này đi sẽ mang theo Tử Nhiễm, Mục Lam, Ngân theo đảm bảo sẽ không có vấn đề gì”

Lạc Thần chau mày

“Ta lo lắng”

Nhược Nhược nắm tay Lạc Thần cười dịu dàng

“Ta còn muốn thành thân với chàng đâu cho nên chàng hãy tin ta. Ta nói không việc gì, ta sẽ không việc gì”

Lạc Thần viết khuyên nàng vô ích đành gật đầu đồng ý nhưng vẫn sai một đám ám vệ bí mật theo sau bảo vệ an toàn cho nàng. Nhược Nhược lên đường, qua hai dãy núi là tới núi Thanh Uyên. Đi cũng lâu, ngựa cũng đã mệt, nàng xuống ngựa ngồi xuống một gốc cây. Mục Lam cầm một túi nước đưa cho nàng

“Tiểu thư hẳn là khát, người uống nước đi”

Nhược Nhược cầm túi nước mỉm cười

“Lam nhi, cảm ơn”

Ngân đi tới khuôn mặt lạnh tanh

“Tiểu thư, chúng ta còn vài trăm dặm nữa mới tới được núi Thanh Uyên, đêm nay hẳn là phải ở nơi này rồi”

Tử Nhiễm vui vẻ

“Ngân, ta nói ngươi cả ngày giữ cái khuôn mặt lạnh tanh đó thực làm ta cảm thấy rét. Ngươi có thể nào cười lên một cái như ta này”

Ngân vẫn như cũ

“Ngươi lại muốn ăn đòn”

Tử Nhiễm gật gù

“Được rồi, được rồi coi như ta chưa nói gì”

Nhược Nhược mỉm cười

“Tử Nhiễm, ta thấy thế nào ngươi trong ngoài không đồng nhất, khi thì quá nóng khi thì quá lạnh”

Tử Nhiễm giơ cao khuôn mặt tươi cười

“Tiểu thư đấy là lạnh với địch thủ nóng với người mình mà”

Nhược Nhược lắc đầu coi như không biết gì hết.Khi tất cả đang rơi vào yên lặng đột nhiên có tiếng đáng nhau ở đằng xa. Nhược Nhược cau mày

“Ngân theo ta, Tử Nhiễn, Lam nhi ở lại . Hai người dùng khi công tới nhanh chỗ phát ra tiếng đánh nhau. Nhược Nhược cùng Ngân lấp trên một cái cây, che đấu hơi thở nhìn xuống dưới

“Tần Thanh, bổn công tử đã khuyên nàng lên đi theo ta. Nàng không nghe. Nàng thấy không chạy tới đây rồi, sức cũng hết rồi xem còn ai cứu được nàng”

Tần Thanh một tay ôm ngực một tay chống đất đỡ thân mình

“Ta nhổ vào, Nhạc Túc kẻ ti bỉ tiểu nhân như ngươi ta nhổ vào. Ta Tần Thanh dù cho hôm nay có chết cũng không bao giờ theo ngươi”

Nhạc Túc vỗ tay

“Tốt, rất tốt, đã thế ta sẽ chơi ngươi chán rồi giết ngươi. Ha ha ta xem, ngươi làm sao mà chết thanh thản được”

Nhược Nhược nghe họ Tần liền nhìn Ngân. Ngân hiểu ý liền bay xuống dưới che trước Tần Thanh

“Muốn làm gì nàng ta bước qua ta đã”

Nhạc Túc nhìn Ngân nói

“Ngươi là ai”

Ngân đứng thẳng ôm kiếm

“Ta là ai ngươi không cần biết”

Nhạc Túc cười ha ha

“Tiểu tử dám xem vào việc của bổn công tử vậy ngươi chết đi'

Nhạc Túc vừa định ra chưởng đã bị Ngân lướt qua một đao cắt ngang cổ chết không nhắm mắt

“Không biết lượng sức”

Tần Thanh đứng dậy

“Đa tạ công tử cứu mạng”

Ngân vẫn lạnh lùng

“Ngươi không cần cảm ơn ta, là tiểu thư bảo ta cứu ngươi”

Ngân vừa nói xong thì Tần Thanh liền nhìn thấy một cô nương từ trên cây nhảy xuống, trên mặt đeo khăn che mặt, mặc bộ y phục màu trắng. Tần Thanh nhẹ nói

“Vị này hẳn là tiểu thư mà công tử nói tới, Tần Thanh đa tạ”

Nhược Nhược chắp tay

“Không cần đa tạ, tại ta ngứa mắt tên kia thôi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.