Như trong dự kiến của Nhược Nhược, nửa nén nhang sau người hầu của Như Mộng tới báo với lão thái quân và mọi người rằng nàng đi cùng một nam nhân lạ đang làm chuyện vô liêm sỉ. Lão thái quân dẫn đầu cùng đoàn người đi đến nơi ở của Nhược Nhược chỉ là khi đi qua phòng của Như Mộng tất cả không hẹn mà dừng chợt nghe những âm thanh trầm thấp, ám muội kêu rên. Lão thái quân không khỏi chau mày bước lại phòng Như Mộng thì những tiếng rên rỉ càng rõ nét khiến người ta không khỏi đỏ mặt. Lão thái quân tái mặt nói
“Xuân nhi, nhị tiểu thư đang trong phòng làm gì? Tại sao lại có những âm thanh kì lạ vậy”
Xuân nhi lắp bắp
“Khởi bẩm lão thái quân lúc ấy rõ ràng nô tì thấy có người nam nhân đi cùng đại tiểu thư vào phòng...còn...còn nhị tiểu thư ở trong phòng làm gì nô tì không biết”
Lão thái quân trầm trọng gật đầu
“Người đâu, mở cửa phòng nhị tiểu thư ra, ban ngày ban mặt thần thần bí bí mất hết cả khuê danh”
Nghe lời lão thái quân mấy tên gia đinh liền tới đẩy cửa. Ai ngờ đập vào mắt lại là một mảnh khiến người ta thấy khó chịu. Nữ nhân trên người lộ hết xuân quang đang đắm chìm trong tình dục không hề biết gì, lại ngồi trên người nam ngọ ngậy qua lại. Mọi người liền lảng tránh nhìn ra chỗ khác. Lão thái quân khí liền quát lớn
“Người đâu bắt bọn chúng lại. Vô liêm sỉ. Giải chúng tới từ đường”
Sau đó tiếp tục đi tới phòng của Nhược Nhược. Mạc nhi thấy lão thái quân liền hành lễ
“Nô tì thỉnh an lão thái quân”
Lão thái quân khuôn mặt vặn vẹo
“Đại tiểu thư đâu”
Mạc nhi cung kính
“Hồi lão thái quân, tiểu thư vừa mệt mỏi trong người đang nằm nghỉ ngơi”
Lão thái quân liền quát lớn
“Mở cửa phòng”
Mạc nhi rối bời
“Nhưng là...nhưng”
Lão thái quân vẫn quát lớn
“Không nhưng nhị gì, mở ra”
Mạc nhi khó xử làm theo. Mạc nhi mở cửa phòng nhìn thấy một cô gái đang gục đầu trên bàn ngủ. Khuôn mặt bị che khuất bởi tấm khăn lụa trắng. Nàng run run đôi mắt gồi mở ra nhìn nhiều người đứng trước cửa phòng không khỏi nhếch môi tao nhã đứng dậy bước tới cạnh cửa
“Không biết chư vị giá lâm tới phòng tiểu nữ có việc gì”
Lão thái quân nhìn Nhược Nhược như vậy không khỏi giận giữ nhìn Xuân nhi rồi lấy lại bình tĩnh nhẹ giọng đối với Nhược Nhược
“Nhược nhi à, mọi người chỉ là quan tâm ngươi mệt nhọc ra sao thôi. Dù sao một khuê nữ ban ngày ban mặt đóng cửa như vậy cũng khiến nhiều người hiểu lầm mà”
Nhược Nhược đưa tay vuốt khẽ tóc cười một cách nhẹ nhàng nhưng trong giọng nói thì lạnh như băng
“Lão thái quân nói đùa, cả kinh thành đều biết Nhược nhi ta phế vật, xấu xí, bao cỏ. Quan tâm, thật nực cười. Lão thái quân à, người cũng biết khuê phòng nữ nhân thì nam nhân không được tùy tiện nhìn hay bước vào. Người kéo rất nhiều người tới có nữ có nam nhìn chằm chằm vào phòng ta vậy không sợ mất khuê danh sao. Vì vậy thứ lỗi cho Nhược Nhược không tiếp mời lão thái quân cùng các vị rời khỏi cho”
Lão thái quân định nói thêm nhưng đến cửa miệng thì như bị nghẹn lại đành phất áo bỏ đi. Tất cả đi hết Nhược Nhược liền cười nhạt
“Mạc nhi, ngươi thấy không cái gọi lòng người nham hiểm chính là vậy, bề ngoài tỏ ra quan tâm nhưng thực tế trong lòng thì khác hẳn. Lão thái quân tóm Như Mộng vì do Mục Lam làm cho hai vị đó tiếng động quá mạnh khiến cho mọi người chú ý cho nên bắt buộc phải mở cửa phòng. Kết quả lại khiến bà ta xấu mặt, vốn là muốn tìm ta như lời Xuân nhi nói lúc ấy bà ta sẽ nhục mạ ta, đầy đọa ta. Chỉ tiếc....đúng là quá kém mà”
Mạc nhi mỉm cười
“Tiểu thư thực lợi hại có thể một mũi tên trúng hai đích vừa làm cho nhị tiểu thư thân bại danh liệt lại vừa có thể trả lại những gì tiểu thư phải gánh chịu nhiều năm qua”
Nhược Nhược mỉm cười gật đầu
“Ha ha, ta đã nói người không phạm ta, ta không phạm người. Người nếu hạm ta, ta sẽ gấp trăm nghìn lần đáp trả”