Đại tướng quân phủ.
Sau khi ăn uống một hồi no say, ta đưa Như Ý hồi phủ. Nàng có vẻ trầm
mặc không hoạt bát náo nhiệt như khi nãy. Bảo bối mệt rồi sao? Ta bước
thật nhanh lên đứng trước mặt nàng, đưa hay tay ôm mặt nàng hướng nhìn
thẳng vào mình.
- Sao lại không vui?
- Ghen!
- Sao cơ?
Ta phì cười, nàng ghen cái gì vậy? Ghen với sư muội của ta sao? Bảo bối thật khiến ta phản ứng không kịp. Nhưng là tính cách của nàng ta thích, biểu hiện tình cảm thành thật không giấu diếm.
- Ghen với Ưu Nhi của chàng đó! Ta không thích chàng dịu dàng với nàng ấy, ta khó chịu!
- Bảo bối của ta!
Ta ôm nàng vào lòng, vẫn bật cười không thể kìm nén được. Ưu Nhi là sư
muội ta đối với muội ấy trước nay vẫn luôn bảo bọc nhưng mà tình cảm
không giống như ta giành cho nàng. Ta là yêu nàng, yêu đến sâu từng ngõ ngách của tâm hồn, thế gian không ai khiến ta trân trọng hơn nàng.
- Không nên ghen rồi, muội ấy chỉ là sư muội của ta thôi. Ta chỉ yêu
Tiểu Ý Nhi nàng thôi! Cười một chút nào bộ mặt ủ rũ như thế này khó coi lắm.
- Cô nương ấy yêu chàng đó.
- Ta biết! Nhưng mà ta yêu nàng!
- Uy! Biết rồi?
Như Ý tròn mắt nhìn hắn, đúng là phong lưu công tử có khác, ai thương
hắn thì hắn nhìn ra ngay được. Nhưng là hắn vẫn hành xử ôn nhu chăm sóc tỉ mỉ cho người ta như vậy… nuôi dưỡng hy vọng trong lòng người khác,
không ổn lắm có phải không?
- Chàng đối xử tốt với cô nương ấy như vậy, tiếc nuối không buông?
- Ta đối tốt với muội ấy một thì đối với nàng sẽ là một ngàn được chứ? Nào ngồi
xuống đây!
Ta đỡ nàng ấy ngồi xuống một băng ghế ngoài hoa viên. Nữ nhân này cứ
biểu tình ra một cái bộ mặt nghi hoặc với ta là làm sao nhỉ? Nàng ấy
phải biết nàng ấy là ông trời duy nhất của ta chứ!
- Nghe ta nói, ta chiếu cố muội ấy từ nhỏ nên bây giờ vẫn như vậy nhưng chỉ là sư huynh chăm sóc sư muội. Chuyện muội ấy thương ta, thật sự ta không có cách can thiệp. Tình cảm không thể nằm bắt nhưng ta yêu nàng, muội ấy hiểu rõ điều này thì sẽ tự động rút lui. Sư muội không phải nữ tử không biết điều, nàng không cần bận tâm về muội ấy!
- Nhưng mà ta không thích chàng quan tâm cô nương ấy trước mặt ta… ta … ta ghét lắm. Ta không biết đâu bây giờ ta ấm ức, không thoải mái chút
nào!
Nàng phụng phịu, tay liên tục bứt lá cây vò nát không nể nang. Dung nhan yêu kiều xụ xuống nhìn như… vừa bị giật hết tiền, với bảo bối nàng thì chỉ có so sánh như vậy là thích hợp nhất. Ta không phải muốn chọc tức nàng có điều ta nén cười không nổi, Nàng ghen tuông dễ thương như vậy, ta không nói ra nhưng thực tế ta rất hạnh phúc. Nàng yêu ta nhiều nên
ghen cũng nhiều, lập luận vậy chắc hẳn là không sai!
- Dễ thương, ta yêu nàng nhiều! Năn nỉ nàng cười với ta một cái đi!
- Bắt đền chàng đi, chàng khiến ta ấm ức!
- Được rồi, đền cho nàng!
Như Ý nhìn Ngọc Âm Dương trong tay thoáng giật mình nhưng kịp nhớ ra
mình không có Ngọc Băng Ngàn Năm trên người nên bình tĩnh trở lại. Họ
Vương đó khi nãy xờ mó trên người nàng đoạt viên ngọc đó mất tiêu, nàng còn đang tính đòi lại thì hắn nhét vào tay mảnh ngọc này.
- Không đổi đâu! Ta thích Ngọc Băng hơn!
- Ta có nói đổi đâu nhưng mà cầm hai thứ cùng lúc lỡ có chuyện gì xảy ra thì làm sao?
Hơn nữa nàng biết tác dụng của ngọc này sao?
- Có gì thú vị không?
Nàng quên mất là đang làm nũng với Bạch Trường cặp mắt trong phút chốc
lấp lánh như sao, nàng bắt ngay cánh tay hắn đung đưa đòi nghe bí mật.
- Không có tác dụng gì đặc biệt nhưng là thứ chỉ trao duy nhất cho người trong lòng!
Như Ý nghe vậy thì mặt bỗng đỏ lựng lên, nâng niu mảnh ngọc trước ngực, cảm thấy xấu hổ khi hắn cứ nhìn nàng chăm chăm như thế. Nàng biết là
hắn yêu nàng nhưng đây là tín vật đính ước, nàng có thể không ngượng
ngùng sao?
Bạch Trường còn đang định nói cho nàng một uy lực đi kèm với Ngọc Âm
Dương nhưng Thanh Minh và Thanh Mẫn từ xa đột ngột bước lại thật nhanh
thông báo tin khẩn truyền ra từ trong cung. Chàng tức tốc phải đi ngay
chỉ kịp hôn lên trán nàng một cái, Ngọc Băng cũng chưa đưa lại cho nàng. Cả hai không có thời gian thử nghiệm tác dụng xấu để xác minh xem hai loại ngọc này còn ảnh hưởng trên người của Như Ý hay không nên để chàng giữ là tốt nhất. Coi như nó là một tín vật của nàng lưu lại trên người chàng đi.
Phụng An Cung.
Thất công chúa Bạch Vân bị trúng độc lạ tuy không nguy hiểm đến tính
mạng nhưng chưa có thuốc giải cứu tỉnh nàng. Thái y tất cả quây bên
giường tất cả đều lắc đầu bó tay không ai nhận thức được đó là độc gì!
Hoàng hậu đi qua đi lại lo lắng đến xanh cả mặt. Vân Nhi mới khi sáng
còn khỏe mạnh bình thường, sao bỗng dưng trúng độc được? Kẻ nào lớn gan đến mức dám hạ độc cả công chúa?
- Thái y, các người đều khẳng định không có giải dược?
- Bệ hạ thứ cho chúng thần vô năng, tạm thời còn chưa có tìm ra cách giải!
- Vậy bây giờ làm sao? Các người mau nghĩ cách đi chứ!
Hoàng hậu nóng lóng nói chen vào, nữ nhi nằm bất tỉnh có mẫu thân nào lại không khẩn trương cho được.
- Thái tử xin yết kiến!
- Truyền vào!
Bạch Trường vừa vào đến hoàng cung đã nghe phong phanh tin tức, Vân Nhi trúng độc ư? Nha đầu nghịch ngợm gây thù chuốc oán từ trên xuống dưới
khắp hoàng cung, người thù ghét nàng con số hẳn là không nhỏ.
- Hoàng nhi tham kiến phụ hoàng mẫu hậu!
- Miễn lễ đi! Hoàng nhi con quen biết bằng hữu giang hồ nào y thuật cao minh, mau
mời họ vào cung giải độc cho công chúa được không?
- Đúng, đúng… con có liên lạc ngay bây giờ được không?
Hoàng đế và hoàng hậu kẻ câu trước người câu sau, đểu nhìn Bạch Trường
với con mắt hy vọng. Hoàng nhi sinh trưởng ngoài giang hồ mà, kỳ nhân đa phần là tản mát trong nhân gian… ngự y bó tay thì chỉ còn cách nhờ vả người ngoài cung thôi!
- Hoàng muội làm sao vậy?
- Trúng độc lạ bây giờ còn chưa có tỉnh! Không ai biết là độc gì!
Bạch Trường tiến lại giường nhìn qua muội muội, thấy nàng gương mặt vẫn hồng hào nhịp thở bình thường, giống như người đang ngủ.
- Không phải là muội ấy đang ngủ sao?
- Ngủ thì sao mẫu hậu lay mãi không tỉnh?
- Chắc bị trúng thuốc mê!
- Thiên hạ có loại thuốc mê công hiệu kinh khiếp như vậy sao?
Một vị thái y không phục cất tiếng bất bình, cả một đám người đều theo
học y thuật biết bao nhiêu năm… không lẽ trúng thuốc mê cũng nhận không ra sao, sự thật mà như thế thì mất mặt quá còn gì.
- Ta chỉ suy đoán thôi! Người đâu cho mời tứ tiểu thư Chiêu Văn phủ.
Thiên hạ có ai giỏi dụng độc với hạ độc cao tay như nàng chứ? Vân Nhi
khi sáng lỗ máng hung hăng với nàng nếu không bị trả thù mới lạ đó. Bảo bối là người thi ân luôn mong người đáp lại, có thù thì phải trả gấp
mấy lần, không có thù thì khiêu khích biến thành có thù dễ như trở bàn
tay. Chàng không tin mình đoán sai, viên sỏi lúc sáng nàng bắn ra thể
nào cũng có vấn đề. Vì đề phòng có chuyện bất trắc xảy ra chàng định
bụng sẽ lén lút thu lại viên đá đó nhưng chàng để ý thấy nàng đã nhanh
tay làm trước rồi. Dù sao cũng chỉ là một viên đá vô giá trị nàng cần
gì phải thu nhặt lại, đã vậy còn nhanh tay lẹ mắt thừa cơ không ai chú
tâm mới ra tay nữa chứ! Tại chàng lên cơn ghen với cái tin giả nàng có
hài nhi nên chưa kịp hỏi lại, bây giờ thì dám khẳng định lý do tại sao
rồi?
- Sao lại gọi Chiêu Văn tiểu thư làm gì?
- Hoàng nhi không nghĩ ra ai tốt hơn!
- Cô nương ấy có biết y thuật nữa ư? Trẫm phát hiện nàng càng ngay càng đáng tán thưởng nha.
- Vậy các ngươi nhanh lên mời nàng tới!
Hoàng hậu khẩn trương hất tay ra lệnh cho kẻ dưới. Thái y đều bó tay thì còn cách nào khác chứ huống hồ Trường Nhi nói cô nương ấy biết y
thuật.
Đại tướng quân phủ, Như Ý mắt ríu lại đang sảng khoái nằm trên giường
ngủ bù. Cả đêm hôm qua thức trắng chè chén nhậu nhẹt, sáng sớm mắt cay
xè mở cũng không nổi mà còn phải tiến cung gặp hoàng thường. Nàng đành
phải ủy khuất bản thân nuốt cùng lúc mấy viên thuốc chống buồn ngủ để
duy trì tỉnh táo. Thuốc đó vào thời điểm này coi như là hoàn toàn hết
tác dụng nên nàng xụi lơ nằm một đống trên giường giày dép quần áo cũng chẳng cần thay.
Tiếc cho nàng giấc nồng còn chưa kịp thấm tháp vào đâu đã bị dựng đầu
dậy một lần nữa tiến cung. Nàng thầm kêu khổ trong lòng nhưng khắp đất
trời chẳng ai thấu. Có ai biết nàng lúc này là cỡ nào buồn ngủ, thật là những kẻ ác nhân thất đức mà sao phiền nàng mãi thế không biết. Cánh
tay vô lực nhẹ vặn nắp một chiếc lọ sứ màu trắng tinh xảo đổ ra hai
viên thuốc màu đỏ, nàng nhét vào miệng ráng nuốt xuống. Uống nhiều quá
cũng không tốt cho sức khỏe, thân thể con người sao có thể cứ thức mãi
không ngủ được chứ! Hư hỏng hết nhan sắc, bào mòn cả trí tuệ… chỉ thấy
hại không thấy lợi.
- Tiểu nữ tham kiến hoàng…
- Miễn lễ, ngươi lại đây xem bệnh cho công chúa!
- Xem bệnh?
Nàng ngước cái mặt mười phần trẻ con, chín phần không hiểu chuyện lên
nhìn lão hoàng đế. Nàng không phải bác sĩ a, xem bệnh cái gì chứ? Đây
không phải hoàng cung sao, thứ gì không có, lôi đầu đại một tên ngự y
nào đó là được rồi, chỉ biết làm phiền nàng ngủ là giỏi.
- Bệ hạ, ngự y trong cung nghỉ phép hay tổng đình công hàng loạt sao?
Ngài không lệnh bọn họ xem bệnh cho công chúa gọi tiểu nữ làm gì?
- To gan, ai cho phép ngươi hỏi vặn lại trẫm như thế? Bảo ngươi xem bệnh cho công chúa thì bước lên mà xem đi!
- Dạ, tiểu nữ vâng lệnh.
Hoàng đế to mồm, hung dữ… cũng đâu cần quát to dữ vậy, không biết điều
tý nào. Thái độ đi nhờ vả người khác đây sao? Thật đúng khi nàng nói
thiên hạ kẻ không có giáo dục nhất là hoàng đế, thậm chí còn chẳng biết mất cái nguyên tắc đối nhân xử thế cơ bản nữa. Lão già hãy cẩn thận
đừng để có ngày rơi vào tay nàng, nếu không phải Như Ý nàng biết kính
trên nhường dưới, thêm nữa lại nể mặt lão là bố chồng tương lai thì hôm nay lão chết chắc rồi. Hoàng đế thôi mà làm gì mà phách lối dữ vậy,
làm dáng ra vẻ cho lắm vào đến khi chết xuống lỗ cũng chiếm được hơn
một mét đất chứ có hơn gì ai. Lão làm hoàng đế thì không phải ăn cơm
chắc, không cần hít thở, đi tắm không cởi đồ ư? Đáng ghét, lão già khó
ưa! ( ^^ hèm hèm Tiểu Ý Nhi cô nương, nàng không đươc ngủ nên đầu óc
hơi bị tưng tưng phải không? Người ta là hoàng đế đó nha, muốn gì mà
chả được! )
- Hoàng muội của ta bị sao vậy?
Bạch Trường thấy Như Ý xem mạch cho Vân Nhi mà gương mặt cứ thơ thẩn,
ngẩn ngơ tâm trí dường như đi lạc trên ngọn tre thì kéo áo nàng hỏi nhỏ. Chàng rất tin tưởng tài năng của nàng mới tiến cử, nàng bày cái bộ mặt đó ra là ý gì đây? ( ^^ hờ hờ, nàng ấy xuất hồn mắng chửi cha huynh
đó, có thế mà cũng không biết… ack ack, phát biểu xong chạy mất dép)
!!!!