- Nàng ấy đang ngủ mà!
- Chắc chắn?
- Ta chắc chắn! Ngủ một tuần sẽ thức dậy!
- Tại sao?
Như Ý chưa trả lời Bạch Trường vội mà đứng dậy chắp tay hướng hoàng đế
và hoàng hậu nương nương muốn trả lời cho mọi người nghe luôn một lượt
đỡ phải lải nhải lại. Công chúa khó ưa chẳng hiểu ông trời dùng con mắt nào mà sai khiến nàng lúc sáng lại vung tay ban phước cho cô ta hậu hĩ như vậy! Nàng cũng muốn đi ngủ vậy thế mà lại không được toại nguyện
trong khi cô ta an nhàn mà nằm đó ngáy bảy ngày bảy đêm cũng chẳng ma
nào dám phá đám. Không lẽ cái này là “tự tạo nghiệp chướng” sao, hạ độc người ta thì bản thân sẽ không được ngủ ngon ( ack, cho Chiqu xin, tỷ
tỷ suy luận xuất sắc wa!!!).
- Tâu bệ hạ, nương nương, điện hạ xin mọi người đừng lo lắng, công chúa trúng một loại dược gọi là Thất Mê Hương. Dược này không gây ra tác hại gì chỉ là phải ngủ bảy ngày bảy đêm tự khắc tỉnh dậy!
- Chỉ vậy thôi sao?
- Vâng!
- Tốt quá, trẫm được yên tĩnh mấy ngày! Không biết là tên nào hạ loại dược này, hoàng nhi vụ này giao cho con điều tra?
Hoàng đế sau khi con gái không có gì nguy hiểm liền phủi tay áo, chắp
sau lưng tiêu sái bước đi luôn. Thất công chúa nằm yên không bát nháo
hoàng cung cả một tuần là chuyện tốt mà, đỡ được bao nhiêu chuyện phiền phức. Khi nào tóm được tên hạ độc phải lột hết trên người hắn toàn bộ
Thất Mê Hương để dành sài lúc cần thiết.
- Tốt lắm, bổn cung cám ơn ngươi! Có thể lui ra rồi!
- Tiểu nữ cáo lui!
- Hoàng nhi cáo lui!
Như Ý vừa rút lui vừa bất mãn trong bụng, hai ông bà lão này keo kiệt
thiên hạ không ai sánh kịp. Nàng vừa giúp bọn họ chuẩn đoán bệnh cho
công chúa, giúp họ bỏ xuống được bao nhiêu ưu phiền. Sao mà một cọng rơm phần thưởng cũng không có vậy, giàu có mà bủn xỉn quá đi mất! Chơi
không đẹp như vậy lần sau đừng có mặt dày đến tìm nàng nữa đó, nàng
không thèm chữa. Bọn họ phá giấc ngủ ngần vàng của nàng ít nhất cũng
phải đền bù lại gấp đôi chứ, đằng này… ôi dào, thất vọng quá, Như Ý nàng bị bóc lột sức lao động rồi!
- Nàng giở trò phải không?
- Ta làm sao cơ?
- Nàng đảm bảo không phải nàng?
- Cái đó còn tùy!
Như Ý chẳng có hứng thú mà tán phét với hắn. Tiền công không được trả
còn bụng dạ với tâm trạng nào nữa chứ. Nàng mà biết vậy lúc sáng không
thèm hạ độc cô ta, nếu vậy bây giờ an lành mà ngủ rồi. Người tính không bằng trời tính mà, cứ tưởng tiền bạc tới tay rồi rốt cuộc là một cắc
bạc cũng không thấy. Ai da, buồn!
- Sao lại thở dài?
- Ta buồn ngủ quá! Chàng bồng ta về phủ!
- Sẵn lòng!
Bạch Trường cười toe toét miệng rộng kéo dài đến tận mang tai. Bảo bối
không câu nệ tiểu tiết lễ nghi đôi lúc cũng có cái hay. Quả nhiên là Như Ý chỉ đợi chàng nói đồng ý liền xụi lơ té xỉu khiến chàng xém chụp
không kịp. Nàng cứ như là đắc đạo hàng thượng cấp về công phủ ngủ ngày
vậy, giây trước còn đang ung dung bước đi giây sau đã muốn ngủ say trên nền đất rồi!
- Bảo bối!… Trời ngủ thật sao?
Đương nhiên là ngủ thật rồi bởi vì thuốc chống buồn ngủ của Như Ý đã
tiêu tán hết sạch. Giả sử nàng được ban thưởng vàng bạc châu báu, hẳn
còn ráng chống đỡ mà đếm bạc hay ngắm nghía định giá chứ lúc này có việc gì lôi kéo nàng khỏi cơn buồn ngủ đâu.
- Nàng nói ngủ là ngủ hay thật đấy!!!
- Hoàng huynh!!!
Bạch Sơn nghe tin hoàng muội bị trúng độc vừa mới tức tốc bước vào cung. Đi đến cửa cung thấy đại ca đang bế người đẹp lên xe ngựa thì sấn lại hỏi thăm.
- Vân Nhi không sao chứ? Chiêu Văn tiểu thư làm sao vậy?
- Ai nấy đều an nhàn mà ngủ!
- Ý tứ gì?
- Vân Nhi không sao chỉ là trúng mê dược ngủ một tuần sẽ tự tỉnh lại. Còn bảo bối
nàng ấy cũng buồn ngủ không có sao hết! Ta đi trước !
Bạch Sơn đứng ngóng theo xe ngựa rời khỏi hoàng cung, gương mặt anh tuấn thẫn thờ mười phần ngơ ngác. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Chàng tự hỏi rồi nhún vai hướng Phụng An cung tiến tới! Thiên hạ có trào lưu mới hay sao nhỉ? Thi nhau ngủ ngày là cớ làm sao?
Kinh thành Tọa Đô thời gian sắp tới sẽ đón một lượng khách khổng lồ tập trung đồng loạt. Như Ý sau một ngày một đêm ngủ như chết thì thức dậy
nhào tới Mỹ Nhân Quán chuẩn bị công cán hốt bạc. Đại hội cầu thân a…
đúng là lần đầu tiên nghe, quả nhiên là sinh sau đẻ muộn copy chiêu thức của đại hội võ lâm mà!
15 quốc gia khu vực này hiếm khi có chiến tranh lớn, đánh sống đánh
chết, sát phạt một mất một còn. Trừ bỏ mấy cuộc tấn công nho nhỏ tương
tự như Kim Quốc và Ngọc Quốc hơn một năm trước đem quân đe dọa biên giới Đại Nam Quốc thì khu vực này mấy chục năm nay sống khá hòa bình. Đại
hội cầu thân lần đầu tiên được tổ chức do Đại Nam Quốc là nước chủ nhà
được 15 nước ủng hộ liệt nhiệt! Liên hôn giữ vững hòa bình cũng không
phải là chuyện gì mới mẻ, sáng tạo là ở chỗ lần này nó được tổ chức quy củ đàng hoàng… Nước nào muốn cầu thân kết bái kiểu gì đều có thể cử đại diện đến tham dự.
- Thiếu chủ, ngài quả nhiên là đầu óc hơn người! Lần này người tứ phương tập trung về Tọa Đô đông như vậy thật là một cơ hội lớn cho chúng ta!
- Ngân Du của ta quá khen rồi, Mỹ Nhân Quán phát đạt thịnh vượng không
phải do các nàng mọi người đồng tâm hiệp sức sao? Ta có làm gì đâu?
Bán đồ lưu niệm, cung cấp dịch vụ hướng dẫn viên du lịch, muốn mỹ nhân
có mỹ nhân, muốn ẩm thực, rượu ngon, nhà trọ, nữ trang, vải vóc … thứ
nào cũng sẵn sàng đáp ứng. Thông tin mật của hoàng thất, thương buôn
bình thường làm sao biết để chuẩn bị sẵn chứ. Đối thủ không phải không
có nhưng hẳn là không nhiều! Đáng gờm nhất là người của Huyền Băng Cung thì nàng đã nhân dịp bữa nhậu túy lúy hôm trước thương lượng hợp tác
chia phần rồi! Miếng bánh lần này lớn như vậy một mình Mỹ Nhân Quán cũng không đủ sức nuốt trọn… ai da nghĩ thôi cũng thấy thật tiếc.
- Nhưng đại hội cầu thân, Kỳ Nha lần đầu tiên được nghe! Tin này thiếu chủ cũng biết chẳng phải là thần thông lắm sao?
- Tình cờ thôi! Huy động toàn lực tập trung về Tọa Đô, những mối làm ăn nhỏ lẻ khác tạm thời gác qua một bên. Người của Đại tiểu thư cũng được mời đến giúp sức, kỳ này chúng ta đánh một mẻ lớn! Hy vọng mọi người
cùng cố gắng!
- Tuân lệnh thiếu chủ!!!
Việc đã xong Như Ý định phi thân đi luôn thì Ngân Du gọi lại. Nàng ta
hai má hây hây đỏ dường như có điểm khó nói! Uy, tiểu mỹ nhân này hôm
nay sao vậy ta, không phải định tỏ tinh với ta chứ!
- Thiếu chủ, mấy ngày trước có hai vị cô nương là Điểm Cẩm Y và Điềm Quyên Phủ
cầm thẻ bài đến!
- Đã đến!
Khóe miệng dưới tấm mặt nạ kia khẽ nhếch lên, mắt lóe tia tán thưởng.
Quả nhiên là nữ nhân có nghĩa khí dù tâm địa không trong sáng lắm nhưng đâu đến nỗi tệ nha.
Ngày đó hai tỷ muội các nàng hạ độc ta, cũng không phải là độc chất
giết người, nay còn tìm đến… là trả ơn hay cần giúp đỡ đây?
- Vâng, hai vị cô nương nói muốn trả ơn!
- Trả ơn như thế nào?
Ngân Du nhận thấy tâm tình thiếu chủ khi nói đến hai vị cô nương này
dường như… có hứng thú, tim nàng bất giác quặn lên một chút đau lòng.
Người được đích thân thiếu
chủ cứu giúp không nhiều lắm, Ngân Du nàng và Kỳ Nha tỷ khi được thiếu
chủ cứu mạng ngài không có nói tới “ lấy thân báo đáp” nhưng mà hai vị
cô nương kia…
- Hai nàng nói thiếu chủ ngày xưa có đề cập lấy thân báo đáp nên bây giờ tới đáp ứng!
Sặc… nữ tử cổ đại thật có chí khí ngất trời nha! Như Ý phì cười vì nén
hết nổi! Hình tượng thiếu chủ phong lưu, hào sảng trước nay gây dựng rất xuất sắc nhưng là chưa có sự việc khiến ngài cười mãi không dứt như
thế! Kỳ Nha và Ngân Du hai nàng vì thế càng khẳng định thiếu chủ nhà
mình có tình ý với người ta rồi! Nghe tới thiếu nữ nhà người ta nguyện
báo đáp thì cười đến sáng rạng… thật đáng ghen tỵ.
- Ha ha… hai mỹ nhân của ta, các nàng an bài hai nàng ấy như thế nào?
- Họ là người của thiếu chủ đích thân cứu giúp, tạm thời chúng nô tỳ chưa có an bài! Vẫn để cho hai nàng làm khách!
- Không phiền phức như vậy! An bài như các nàng khác thôi! Trả ơn xong muốn lưu lại liền tiếp nhận còn muốn đi liền đồng ý!
- Dạ, nô tỳ đã biết!
- Xong chuyện rồi phải không? Ta đi trước gặp lại các mỹ nhân sau.
Đêm 15 trăng sáng tròn vằng vặc, một thân lục y nam tử lặng lẽ phi thân vun vút hướng rừng trúc phía tây kinh thành đi đến. Sở thích đêm khuya không lo ngủ mà khoái vô rừng chơi với tu hú nghe có vẻ kỳ lạ nhưng
không phải là hi hữu. Nép mình sau một cành cây rậm rạp nam tử bứt là
cây cắn xé giết thì giờ. Hắn trời sinh bản tính tò mò khi nãy phát hiện một nữ tư xinh đẹp hướng phía này đi đến nên hắn cũng bám theo. Thời
điểm này nữ tử xinh xắn kia đang đứng lặng ngắm trăng… nhìn là biết nàng đợi người.
Đợi tình nhân ư? Nàng ta thật có lá gan lớn nha! Thời khắc đêm hôm khuya khoắt thân là nữ nhi còn dám lén lút trốn ra ngoài hẹn tình lang …
Tinh thần mê trai cao độ này đem so với thiếu nữ thế kỷ 21 chưa biết ai hơn ai à? Hiếu kỳ nha là nam nhân nào mà có sức hút đến như vậy?
Nam tử trên cây kia không phải đợi lâu vì ngay sau đó một bóng áo trắng tiêu sái phi thân đáp xuống. Hắn ưu tú tuấn lãng, phong độ vương giả
trời sinh, nhìn thấy hồng y nữ tử thì khóe môi khẽ cười.
- Ưu Nhi, có chuyện gì sao?
- Bạch ca ca!
Tiêu Nguyện Ưu nhìn thấy người trong lòng xuất hiện thì nhào tới xà vào lòng nam tử gọi tên hắn vô cùng thân thiết. Hành động của nàng khiến
cho lục y nam tử nấp trên cây kia choáng váng, đầu óc quay cuồng… suýt
nữa thì rớt xuống đất.
- Ưu Nhi!
- Bạch ca ca, Ưu Nhi nhớ huynh quá!
Bạch Trường thoáng nhíu mày nhưng rốt cuộc là vẫn ôm tiểu sư muội vào
lòng. Một màn này lọt vào mắt người giấu mặt kia không xót một động tác nhỏ. Hắn mím môi đôi mắt xanh biếc ngay tức thì chơm chớm lệ chảy ra.
- Bình tĩnh nào, muội nói có chuyện quan trọng nên gọi huynh ra đây! Huynh tới rồi, nói đi ai ăn hiếp muội sao?
- Sư huynh, huynh trước nay luôn yêu thương tiểu muội nhất đúng không?
- Bạch ca ca đương nhiên luôn yêu thương Ưu Nhi rồi!
Nước mắt Như Ý cứ thế mà chảy ra nhiều hơn không cách nào ngăn cản, kiềm chế được nữa. Hắn dám nói yêu thương cô gái kia, nửa đêm hai người một nam một nữ xuất hiện ở đây làm gì chứ?
- Bạch ca ca, Ưu Nhi yêu huynh.
- Cám ơn tiểu muội! Sao mắt muội sưng đỏ hết vậy? Muội có chuyện gì khó khăn nói ra sư huynh giúp muội!
- Muội…!!!
Nguyện Ưu khóc rống lên cứ như gặp chuyện gì uất ức kinh khủng lắm. Tay gắt gao đeo bám lấy cổ sư huynh không chịu buông. Bạch Trường hiển
nhiên không biết tiểu sư muội có ý đồ gì, bọn họ hai người thuở nhỏ lớn lên bên nhau tình cảm đương nhiên rất tốt. Ưu Nhi bản tính cao ngạo
suốt ngày cười nói vui vẻ tự nhiên đêm hôm hẹn chàng gấp ra đây, chàng
đương nhiên hối hả lo ngại dùm nàng rồi. Tiểu muội trong lòng cứ nức nở từng hồi, chàng cũng chẳng biết an ủi ra sao? Tay vỗ nhẹ lên lưng
nàng, miệng lúng túng tìm lời an ủi.
Dưới đất là hai người đang ôm nhau, nữ nhân khóc, nam nhân dỗ dành… còn có chỗ cho người thứ ba ở trên cây sao? Thật là cảnh đẹp dưới trăng
thập phần kỳ dị.