- Tìm không thấy nàng ư?
- Không thưa cung chủ.
Kiều Hoan thanh lâu, một nơi thuộc quyền kiểm soát của Huyền Băng Cung
tại kinh thành, Phi Bách Chiến hốt hoảng hỏi giật ngay tức khắc. Thánh
nữ lại có hứng thú lặp lại chơi trò trốn tìm nữa rồi.
- Biến mất từ lúc nào?
- Tối hôm kia nàng xuất phủ nửa đêm rồi mất dạng luôn.
- Nàng đi đâu vào giờ khắc đó?
- Thái tử phủ.
Huyền Tam công tử ngập ngừng bẩm lên tin tức này, hai người nhìn nhau đáy mắt trong tích tắc trao đổi một tia hiểu thấu.
- Coi bộ nàng ấy không tránh được tai họa lần này rồi.
- Chúng ta đến thái tử phủ tìm người bây giờ không?
- Đi.
Bạch Trường ngồi thẫn thờ trong phòng, hai đêm không chợp mắt được chút nào nhưng lúc này chàng cũng không thể ngủ. Chàng nhắm mắt lại sẽ thấy bảo bối lệ rơi lặng lẽ từng giọt, nước mắt rơi dài, rơi mãi … không
dừng lại được. Nàng đau lòng chàng còn đau đớn tâm can hơn gấp bội. Nam nhân không bảo vệ được người yêu duy nhất trong lòng, cảm giác này tư
vị thật khó tả. Nàng có biện pháp nào để cứu thoát khỏi lời nguyền rủa
độc địa này không? Có hay không?
- Điện hạ có khách gọi là Phi công tử và Huyền Tam công tử xin gặp.
- Mời đến phòng khách cho ta.
Hắn đến làm gì, Như Ý có chuyện gì sao? Bạch Trường nhào ra khỏi phòng
gấp gáp vô cùng. Thế gian có cái chuyện cấm nữ nhân động tình như thế
này, chàng lần đầu chứng kiến, lần đầu nghe tới… bất hạnh là nó lại áp
trên người nữ nhân chàng yêu. Tên họ Phi đó hắn có cách gì giúp nàng
không?
- Hoan nghênh ghé thăm phủ, hai vị công tử.
- Quấy quả rồi điện hạ.
Hai người này có sở trường là “đi đường ngắn nhất” bây giờ bỗng dưng
lịch sự nhập phủ như khách bình thường… khiến chàng lưu tâm đặc biệt.
Đạm mạc ngồi xuống mời trà dù trong lòng gào thét chỉ muốn túm ngay cổ
áo dần cho hắn một trận vì đã gây hại cho bảo bối.
- Khách quý ghé thăm không biết có điều chi cần nói?
- Thánh nữ của chúng tôi không thấy nữa, ngài nói xem có nên đến đây thông tri một
câu không?
- Sao cơ? Các người không bảo vệ nàng sao? Tại sao có thể để nàng xảy ra chuyện chứ hả?
Phi Bách Chiến vô thanh bất động bỏ ngoài tai thái độ kích động tột cùng của Bạch Trường. Chàng không ưa tên này cho nổi, phi thường không thể ưa thích hắn được. Thánh nữ vì sao cứ dính dáng đến hắn mãi, không phải đã hủy bỏ được hôn ước rồi sao?
- Ngài không giữ nàng sao?
- Công tử đây là có ý bảo ta làm hại đến Như Ý ư?
- Nàng từ đêm đột nhập phủ của ngài thì mất tích, chúng tôi không hỏi ngài thì hỏi ai?
Bạch Trường như ngồi trên đống lửa, tin này nghe xong bỗng hãi hùng vô
cùng. Nàng đêm đó ngồi trên mái nhà người ta đến sáng mới chịu về nhà.
Chàng cũng có đi theo thấy nàng an toàn vào phủ mới bỏ đi. Hai hôm nay
không muốn quấy rầy nàng nghỉ ngơi, cũng sợ rằng nàng thấy chàng tâm lại kích động bị hành hạ nữa thì khổ nên chàng không xuất hiến trước mặt
nàng. Từ lúc hủy hôn chàng đã rút do thám đại tướng quân phủ đi làm việc khác nên sự thể nàng mất tích nữa chàng không mảy may biết gì.
- Công tử nói xem nàng có thể đi đâu? Ngay cả người của Huyền Băng Cung mà cũng tra không ra thật sao?
- Với người khác thì không nói làm gì nhưng với thánh nữ thì…
Bách Chiến bỏ lửng câu nói rơi vào trầm mặc. Thánh nữ thật sự là xuất
quỷ nhập thần muốn bám đuôi nàng ư? Thật khó. Nếu nàng phát hiện bị theo dõi muốn cắt đuôi thì không kẻ nào của Huyền Băng Cung đủ năng lực đeo bám dai dẳng. Cô gái này không đơn giản chút nào, chàng căn bản không hiểu được nàng biến đi đâu trong thời khắc này nữa. Huyền Băng Thất Sát cả một đám còn để nàng qua mặt biến mất được thì lúc này một mình
Huyền Tam canh trừng thật không đủ sức. Nàng thường xuyên có những
khoảng thời gian không biết lặn đâu không bóng dáng, không ai biết nàng đi đâu và làm cái gì? Hỏi nàng thì chỉ nhận được một loạt thuyết giảng lạ tai… cái gì xâm phạm quyền riêng tư, cái gì ngăn cản kìm hãm quyền
công dân … một đàn một đống tuôn ra như nước suối.
- Nàng yêu ta.
- Là thật?
Một câu ba chữ của chàng khiến hai khách mời như bị đánh úp giật mình
đồng thanh. Trong mắt hai người thoáng lóe lên những tia nhìn… lạ lùng
ráng kìm nén.
- Khốn kiếp, ngươi giết nàng rồi!
- Ngươi cho rằng mình vô can trong chuyện này sao? Các ngươi biết được chân tướng sự việc nhưng giấu nhẹm nó đi…
Khách đổi thái độ chủ cũng vô tình đáp lễ. Bạch Trường có điểm hận họ
Phi vì hắn, vì cái tổ chức khốn nạn của hắn, vì cái cặp báu vật chi bảo đáng nguyền rủa của hắn… ánh mắt chàng lúc này đượm một màu chết chóc.
- Sát khí nặng như vậy, thật không nên thưa điện hạ!
Bách Chiến mắt tóe lửa nhìn hắn, nàng yêu rồi nàng yêu hắn rồi. Nếu đã
như vậy chỉ có con đường chết dần chết mòn thôi, lần này mất tích nguyên nhân đều bắt đầu từ cái tên này. Thật muốn băm vằm hắn ra làm trăm
mảnh…
- Ngươi không có cách gì cứu nàng sao? Cách nào cũng được, trả giá đắt ra sao ta cũng chấp nhận.
- Ngươi tưởng ta muốn nhìn thấy nàng chết sao? Nàng động tâm rồi thì còn có thứ gì cứu được nữa chứ. Ngươi hại chết nàng.
Hai đôi mắt đẫm máu lia nhau chỉ muốn lao vào nhau hạ gục đối phương
ngay tức khắc. Bạch Trường nhận ra ngay thâm tình ẩn giấu của họ Phi
kia. Hắn chẳng phải nổi danh lãnh đạm bình tĩnh, tao nhã… trong mọi
trường hợp sao? Nay nổi điên lên vì Như Ý thì có nguyên nhân gì khác đâu ngoại trừ một chữ… ái.
- Ngươi yêu nàng! Ha ha… ngươi rốt cuộc là yêu nàng, ngươi đã phạm sai lầm khi không nói sự thật cho ta biết. Nàng cũng là do ngươi một tay
hại chết.
Bản thân đau lòng thì cũng muốn kéo kẻ khác nhúng bùn với mình luôn một thể. Bạch Trường chàng sao không hiểu họ Phi đó chẳng có lý do gì đem
bí mật của tổ chức phao tin bốn phía cho chàng nghe. Ngay cả bảo bối
cũng đã từng đề phòng chàng như hổ báo nguy hiểm thì hắn còn đề phòng
chàng hơn gấp mấy lần. Nhưng là chàng đau đớn tự trách cũng muốn kéo
người khác dằn vặt chịu trách nhiệm chung. Tên đó yêu nàng, hắn cư
nhiên cũng yêu nàng… thật trớ trêu.
- Theo ta thấy thì hai vị nên tìm cách cứu nàng thì tốt hơn là động đao động kiếm.
- Ngươi có cách?
Huyền Tam công tử đứng ngoài dõi theo cuộc đấu nhãn lực của hai người
thì nhún vai chen vào một câu. Lời chàng vừa dứt hai kẻ kia như kẻ sắp
chết đuối vớ được cọc đồng thanh hướng chàng tham khảo ý kiến. Ánh mắt
kia là sao chứ… tha cho chàng đi… chịu không thấu, đập bể hy vọng của
người khác là tàn nhẫn lắm.
- Cung chủ người cũng biết mà, Tiên ngọc đâu phải là thứ chúng ta muốn cản trở là cản được ngay.
- Ta biết, bất quá…
Chàng hy vọng… Bách Chiến là người hiểu rõ nhất sự tình, nếu mọi sự có
thể dễ dàng giải quyết thì đã không có hai đời thánh nữ vong mạng. Nếu
có cách giải quyết họ đã không chết bởi bản thân họ và nam nhân của họ
khi đó cũng không phải là những kẻ tầm thường.
- Thánh nữ đời thứ 3, thứ 6 và thứ 9 rốt cuộc là đều do người của Á Châu thần giáo một tay góp phần lấy mạng.
- Nàng sẽ không chết, ta sẽ không để nàng chết.
Đó là một lời tuyên thệ có tính chất khiêu chiến toàn bộ ai, bất kỳ thế lực nào… dám chống đối sự an nguy của bảo bối. Bạch Trường chàng dù có bất đắc dĩ vạn phần, sau hai ngày đêm thức trắng cũng đã nghĩ ra một ý. Chuyện này nếu thực hiện sẽ làm đau lòng bảo bối còn hơn lấy mạng nàng nhưng ít nhất nàng sẽ không chết, chàng hy vọng thế. Nàng hận chàng cả đời cũng được, ít nhất nàng cũng còn sống. Chàng sẽ vẫn nhận thức được người mình yêu nhất bình an vô sự, như thế là đủ… đúng chỉ cần như thế thôi.
- Nàng sẽ bị hành hạ bất cứ lúc nào động tâm với ta?
- Đúng, hành hạ đến chết.
- Nếu nàng vĩnh viễn cũng không nghĩ đến ta nữa?
- Chuyện này… có thể sao?
Bách Chiến có chút ngập ngừng… chàng chưa từng cân nhắc đến giải pháp này.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu thánh nữ không yêu hắn. Nàng chỉ là nhầm lẫn,
nàng quên hắn không suy nghĩ về hắn nữa… nếu vậy có thể hay không cứu
mạng nàng?
- Ta không chắc… nhưng ngươi thừa hiểu chuyện này không dễ chút nào.
Ngươi yêu nàng dù nàng làm bất cứ chuyện gì ngươi vẫn yêu nàng, nàng
cũng sẽ như thế thôi. Đã yêu rồi… làm sao thoát ra được?
- Nếu có thể khiến nàng hận ta, nàng sẽ không còn yêu ta nữa.
Bạch Trường khổ sở nhưng kiên quyết đưa ra kiến giải. Yêu là động tâm,
yêu khiến nàng bị hành hạ nhưng hận có thể cứu vãn nàng đúng không?
- Ta hy vọng ngươi có thể khiến nàng hận ngươi hơn yêu ngươi, như vậy… có lẽ có chút tác dụng.
- Nàng sẽ hận ta, ta nhất định sẽ khiến nàng hận ta nhất thế gian.
Chàng cười như phát rồ… vui thì cười, con người ta đau khổ còn cười man dại hơn. Ta yêu nàng nhiều hơn cả yêu chính bản thân… thế mà ta chỉ có thể khiến nàng hận ta, chỉ có thể làm như thế.