Thái Tử Phi Rắc Rối

Chương 51: Chương 51: Đau lòng khôn xiết




Như Ý rời phủ bằng “đường nhanh nhất” qua cửa sổ phòng của Bạch Trường rồi phi thân nhảy vượt tường. Nàng đi hắn cũng đi theo, hai bóng người một nam một nữ đêm hôm khuya khoắt không lo ngủ, cũng chẳng để cho người khác ngủ. Toàn bộ người trong phủ thái tử mất một đêm ngon giấc đã đành nay hai kẻ thần kinh bất ổn này lại một trước một sau lãng đãng đi trên đường phố giữa đêm khuya khiến chó sủa ầm ĩ. Chó trong kinh thành như có tính đồng loại cao ngất ngưởng, một con sủa thì con nhà bên cũng tru lên sủa theo. Kết cục là chàng và nàng… tâm không tĩnh thì phá làng phá xóm, phá chó phá mèo… cấm ai ngủ nghê cho ngon được. Vốn dĩ trời hôm nay không có trăng, sao cũng mất dạng, đêm tối cứ thế mờ mờ ảo ảo… hai kẻ này một thân nữ tử bạch y chầm chậm bước trước… một thân nam tử bạch y lẽo đẽo theo sau một khoảng cách ngắn. Gió đêm thổi lồng lộng tóc dài bay phần phật… người đi, chó sủa… nhìn có vẻ thật âm u, ma quái, rờn rợn.

Như Ý cứ thế bách bộ bước đi chẳng để tâm gì đến… “thành quả sáng chói” nàng gián tiếp gây nên cho cư dân trong thành trên những con phố nàng đi qua. Gió mát giúp cho lòng nàng tĩnh lại một chút, nàng đi chậm dần rồi dừng hẳn lại. Bạch Trường thấy nàng dừng lại cũng đứng im tại chỗ theo dõi nhất cử nhất động của nàng. Chàng lúc này biết tâm trạng nàng đang xáo động không yên bởi một nguyên nhân gì đó. Nàng có khúc mắc trong lòng nhưng lại không chia sẻ với chàng lời nào. Nữ tử như nàng liệu có đủ sức một mình gánh vác… Như Ý nàng sao cứ phải tỏ ra bản thân mạnh mẽ không cần sự giúp đỡ chứ?

Bạch Trường mắt không rời Như Ý một khoảnh khắc nào khi nàng tung người bay lên nóc nhà, chàng nhanh chóng nhảy lên theo. Khinh công của nàng quả thật không thể xem thường, nàng mỗi khi dùng đến căn bản chỉ cần nhún chân nhẹ. Nàng ngồi xuống nhìn chàng rồi nhẹ nhàng cất tiếng.

- Ngồi đi, sao ngươi đi theo ta. Ta đã nói không được quan tâm tới ta mà.

- Nàng biết là ta không thể để nàng lang thang một mình giữa đêm khuya thế này mà.

- Ngươi muốn biết tại sao ta nhất quyết muốn từ hôn với ngươi không?

Trước đây chàng rất muốn biết nhưng không hiểu sao lúc này chàng bỗng rất sợ. Linh tính mách bảo chàng rằng sự thật này sẽ không dễ dàng chấp nhận chút nào hết. Ánh mắt của nàng cứ nhìn xa xăm tĩnh mịch vào đâu đó chứ không nhìn chàng càng làm chàng khẳng định nghi vấn đó.

- Ta sợ rằng nó sẽ rất kinh khủng. Nàng vì sao lại muốn nói ra sự thật lúc này, nó là bí mật nàng không được phép nói đúng không?

- Cực kỳ bí mật, ta chưa bao giờ tiết lộ với bất kỳ ai. Ta là thánh nữ của Huyền Băng Cung, dù ta không phải người ưa thích chấp hành gì mấy quy tắc cứng ngắc nhưng chuyện này đối với ta mà nói nếu lộ ra thì nguy hại vô cùng.

Ngữ khí nghiêm trọng của Như Ý khiến ta tập trung cao độ ngay tức khắc, chuyện liên quan đến sinh mạng của nàng không thể nào là chuyện nhỏ được.

- Vậy có bao nhiêu người biết điều này?

- Một vài nhân vật cấp cao của tổ chức biết và thân nhân của ta.

- Thân nhân của nàng được biết trong đó không có ta. Như Ý nàng chưa bao giờ tin tưởng ta sao?

Như Ý nhận ra sự ghen tỵ trong giọng nói của hắn. Đồ ngốc, câu này hắn cũng phải hỏi sao? Nàng trước giờ đa phần không tin hắn chỉ là bây giờ tin rồi.

- Ta chưa bao giờ nói với ai biết bí mật này, thân nhân ta biết là bởi vì Phi cung chủ tiết lộ. Ngươi có trải qua cảm giác mất đi người yêu quý nhất bao giờ chưa?

- Không có, từ khi gặp nàng thì nàng là người ta yêu nhất. Ta sẽ không để cho ai hại nàng, không để ai cướp mất nàng nên ta sẽ không bao giờ phải nếm trải cảm giác đó.

- Ngươi có bao giờ từng nghĩ ngươi là người duy nhất có thể gây hại ta không?

Câu này nàng vừa nói xong đã khiến Bạch Trường nhỏm dậy ngay lập tức. Hắn hướng nàng ôm trọn vào lòng thật chặt, tay vuốt ve mái tóc dài vì gió lớn mà rối tung của nàng mãi mới lên tiếng.

- Như Ý nàng biết không trước đây khi được ban thánh chỉ tứ hôn với nàng ta rất căm hận. Ta hận nàng ngang nhiên bước vào đời sống vốn rất tĩnh lặng của ta nhưng mà khi ta…

- Khi ngươi làm sao?

- Ta thấy nàng lần đầu tiên khi nàng đứng trước cửa một hiệu sách, khi đó ta không biết nàng là hôn thê của ta… nhưng ta biết nàng là nữ nhân ông trời dành cho ta.

Khóe môi Bạch Trường khẽ cười nhớ lại ký ức đó. Chàng ôm chặt hơn nữ tử trong lòng, thấy thời khắc này thật hạnh phúc. Thế gian có mấy chuyện được coi là vui, bao chuyện được coi là buồn, cái gì là hạnh phúc, cái gì là đau khổ? Chàng chỉ cần có Như Ý ở bên thì chuyện gì cũng đánh đổi, giá đắt thế nào cũng cam lòng.

Nữ nhân trong lòng hắn miệng nở nụ cười, nàng có thoáng ngạc nhiên lúc này nàng cảm thấy thật hạnh phúc, cảm giác này khiến nàng thấy mình như muốn bay bổng, muốn cứ thời khắc này cứ như vậy mà lắng đọng lại mãi. Tâm nàng xao động nhưng nàng không bị tổn thương nào hết, khẽ nhíu mày nàng có chút khó hiểu.

- Nàng sao vậy?

- Lần này không đau nữa, ta ngạc nhiên.

- Đau? Nàng sắp phát tác cơn đau nữa sao?

Lòng chàng bỗng nhiên hốt hoảng, nhớ đến cơn đau đớn của nàng khi nãy chàng vẫn còn sợ hãi. Nàng đau đến mức chỉ muốn kết liễu mạng sống, chàng làm sao chịu đựng nổi nếu lúc này nàng lại phải chịu sự hành hạ ấy.

- Ta nếu tâm động sẽ lên cơn đau nhưng bây giờ ta rất vui, rất phấn chấn nhưng chưa cảm nhận gì.

- Nàng nói gì vậy? Có ý nghĩa gì ta không hiểu.

- Ta không được tâm động, nếu ta động lòng với nam nhân sẽ bị hành hạ đến chết.

- Tại sao?

Ánh mắt của Bạch Trường tràn ngập hoang mang, kinh hãi, bàng hoàng…. khó tin.

Chuyện này rốt cuộc là gì vậy, sao nàng… lại không thể tâm động?

- Thánh nữ của Huyền Băng Cung thì không được yêu ai. Nếu rơi vào lưới tình sẽ phải chịu thống khổ đến chết.

- Ta sẽ giết hắn.

Hắn ở đây là chàng ám chỉ Huyền Băng cung chủ, hắn dám đối xử ác độc như vậy với Tiểu Ý Nhi bảo bối của chàng. Cấm đoán tình cảm ư? Thật hoang đường, xưa nay chuyện tình cảm như nước chảy từ chỗ cao xuống chỗ trũng, hắn sao có thể ép buộc bảo bối một chuyện vô nhân vô đức như vậy?

- Ngươi ám chỉ Phi cung chủ, không phải tại cung chủ đâu. Do tác dụng phụ của báu vật chi bảo của Huyền Băng Cung là Lục Bạch Vô Độc ngọc thôi.

- Chỉ là hai mảnh ngọc có thể điều khiển cuộc đời nàng sao?

- Ngọc chi bảo thì có thể. Ngọc này vốn dĩ không bình thường mà, nó nhận ta làm chủ nhân coi như có duyên.

- Nàng nói rõ hơn cho ta.

Bí mật không được tiết lộ cuối cùng vẫn là nói ra hết, Như Ý lúc này nói ra bởi vì nàng bắt đầu tin tưởng hắn. Nàng trước giờ đề phòng hắn bởi bí mật này là điểm yếu trí mạng của nàng, người nắm bắt nó có thể dùng nó đối phó lại nàng dễ như trở bàn tay. Nếu để người trong thiên hạ biết muốn bôi nhọ danh tiếng của Huyền Băng Cung chỉ cần chà đạp thánh nữ của họ. Về cơ bản mọi nam nhân trong thiên hạ đều có thể là kẻ địch uy hiếp sinh tử của nàng. Huyền Băng Cung gây thù chuốc oán nhiều như vậy, nàng sẽ phải lãnh đủ nếu lộ bí mật ra ngoài.

- Trời cao thật khéo trêu ngươi nàng có thấy thế không?

- Ngươi cười như vậy rất khó coi.

- Ta hận. Thế gian thứ gì ta cũng không cần chỉ muốn có được trái tim của nàng, bây giờ… ta phải tránh xa nàng ra sao? Ta không muốn phi thường không muốn.

- Ta…

Câu nói chưa dứt nàng đã ói máu… liên tiếp… xối xả… một ngụm lại một ngụm. Hóa ra đây là sự hành hạ thứ ba, không phải là đau đớn nhưng máu trong người nàng có giới hạn nha. Ói thế này nảng sẽ khô người mà chết mất.

- Như Ý.

Ọc… ọc… nàng sau cùng là ói ra hơn chục ngụm máu thì ngừng lại được. Sự trừng phạt này căn bản không có thứ gì có thể khắc phục được, vô luận là dùng thuốc hay dùng nội lực trấn áp. Nó đến tự nhiên… rồi trôi qua tự nhiên, Như Ý lôi khăn tay trong người ra lau khô khóe máu nơi miệng. Nàng cười chua chát nói với Bạch Trường nhưng trong ánh mắt nàng có gì đó mênh mang khác thường.

- Loại hành hạ này không đau đớn nhưng máu mất nhiều thế này cũng chẳng phải dễ chịu gì.

- Nàng…

- Ta yêu chàng rồi, ta chỉ có con đường bị hành hạ đến chết thôi. Nếu ta chết trên tay chàng hẳn cũng không quá tệ có đúng không?

Nàng nhàn nhạn nói đùa nhưng là… lời nàng khiến tim chàng như bị đao đâm kiếm chém. “Ta yêu chàng” nàng có yêu chàng, chàng có thể là nam nhân hạnh phúc nhất thế gian nếu tình yêu đó không đánh đổi bằng mạng sống của nàng. Chờ đợi, hy vọng, đến trong mơ cũng muốn có một ngày nàng nói với chàng câu nói đó nhưng sao giờ đây… nó chỉ mang đến cho chàng nỗi thống khổ, đau lòng. Một buổi tối ở bên cạnh nàng đã khiến nàng 3 lần bị ảnh hưởng, hai ngươi còn ở chung với nhau thì nàng thật sự sẽ chết trong tay chàng mất. Ông trời sao nhẫn tâm vô tình với cả hai quá. Chàng muốn cả đời cũng chăm sóc tốt, quý mến nàng… nhưng thế gian này chàng sẽ là người hại nàng thê thảm nhất. Yêu nàng ư? Không thể, chàng yêu nàng, nhưng lại

không thể để nàng yêu chàng được.

- Nàng không yêu ta đâu, nàng vốn dĩ không yêu ta chỉ là ngộ nhận thôi.

- Ta không biết ta là muốn sống mà không yêu chàng hay là yêu chàng để mà chết nữa. Lý trí bảo ta đừng yêu chàng nhưng trái tim ta thì lại không muốn thế. Ta cuối cùng vẫn là… yêu chàng thôi.

- Nàng không có yêu ta. Ta đi về đây, nàng đi về phủ đi trời sắp sáng rồi.

- Chàng đang hành động như một hảo hán vì nghĩa lớn sao? Vô ích thôi ta…

Như Ý không kịp nói hết câu hắn đã đi mất. Nàng có chút hụt hẫng nhưng buồn bã chấp nhận. Hắn sẽ thống khổ vì phải làm như vậy, nàng sầu não hắn sẽ không sao? Yêu thương ai đó thật khó, trường hợp của nàng còn lâm ly bi đát hơn thật là thảm cảnh.

Như Ý cứ như vậy mà ngồi lặng tại chỗ đến tận khi trời sáng. Cách đó không xa có một thân ảnh nấp khuất tầm mắt của nàng, nhìn nàng đắm đuối. Trong mắt chàng đượm một màu bi ai và mất mát, tay nắm thành quyền chặt đến chảy máu nhưng chàng không mảy may nhíu mày. Hai người cứ như vậy mà trải qua một đêm không ngủ, chẳng để làm gì chỉ nghĩ ngợi trầm tư, cùng rơi vào một vùng khổ ải tự tạo nên.

Bọn họ rốt cuộc là đã tạo nên nghiệp chướng gì để một người là kẻ từ một nơi cách xa không gian, khác biệt thời gian vượt qua mọi rào cản để đến được nơi này chỉ để chấp nhận một mối tình ngang trái. Yêu người lắm nhưng ta không được phép, không nên, không thể… khiến người vì ta đau lòng. Ta muốn tránh nhưng tâm trí ta không làm được, hai ta như có một mối liên kết vô hình. Người yêu dấu chàng ơi, lòng ta bây giờ đau lắm không phải những cơn đau khiến ta co rút cả người nhưng tư vị của nó cũng thật khốn khổ có phần khó chấp nhận hơn. Chàng có hay không cũng đang sầu não như ta?

Nước mắt rơi dài trên má nàng đang khóc nhưng ta lại không thể tự tay lau khô lệ cho nàng. Đứng nhìn nữ nhân mình yêu chảy lệ nhưng một câu an ủi… ta cũng không có khả năng làm. Bảo bối nàng ơi, nhân duyên giữa ta và nàng kết cục chỉ là … thật oan nghiệt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.