- Như Ý nàng ngủ còn chưa dậy sao?
- Tiểu thư…
Như Ý đã bị tóm cổ về phủ đại tướng quân được mấy ngày, Bạch Trường
buổi sáng nào thức dậy việc đầu tiên chàng làm cũng là thẳng tiến tới
ngó nàng một cái. Như Ý muôn thuở vẫn là một cô bé ham ngủ, sáng nào
chàng tới cũng thấy nàng vẫn còn ôm gối “nướng khoai”. Bảo bối gương mặt ngây thơ ngủ say nhìn càng đáng yêu không thể tả.
Điện hạ sáng sớm tinh mơ nào cũng ghé phủ khiến Chiêu Văn gia từ trên
xuống dưới trừ Như Ý ra chẳng ai có gan mà ngủ muộn. Bạch Trường nhìn
nàng ngủ riết bị nghiện mỗi ngày lại đến sớm hơn một lát thật khiến cho mọi người trong lòng oán khí ngày càng cao. Thật muốn mời ngài ấy dọn
vào phủ ở luôn cho đỡ phiền như vậy thì sẽ không có cảnh sáng sớm mắt
nhắm mắt mở phải thức dậy đón khách.
- Nàng đi đâu rồi?
Bạch Trường nhìn căn phòng trống hoác một bóng ma cũng không thấy thì
nhíu mày hỏi Tường Nhi. Ngạc nhiên nha, bảo bối cũng biết dậy sớm sao?
Sự tình gì mà hấp dẫn quyến rũ hơn giấc ngủ của nàng được nhỉ?
- Tiểu thư…
- Nàng ở đâu?
- Nô tỳ không biết!
Nguyệt Cát Tường nói xong quỳ sụp trên mặt đất cúi gằm mặt không đủ can đảm liếc điện hạ lấy một cái. Như Ý đi đâu từ hôm qua không có về nhà, nàng làm sao biết được tiểu thư thời điểm này đang ở cái xó xỉnh nào?
Người được phái đi tìm cũng thất thểu về tay không cả, mọi người đang
lo lắng sốt vó bị điện hạ trách phạt. Phải biết rằng ngài ấy là có bao
nhiêu sủng ái bảo bối nhà này, nàng ấy hắt xí một cái đảm bảo chưa đầy
nửa giờ sau sẽ có một đoàn quân ngự y hùng hậu được điều động thẳng
tiến Chiêu Văn phủ.
- Đã xuất phủ từ lúc nào ?
- Tiểu thư đã đi… từ … từ hôm qua, thưa điện hạ.
Bạch Trường một bộ mặt tối sầm quay ngoắt đi thẳng một mạch ra cổng.
Nàng lại chạy loạn nữa rồi, chỉ cần lơi lỏng một chút là có chuyện mà.
Thân gái xuất phủ cả đêm cung không thèm mò về, đã vậy cũng không cho
người gửi tin báo cho chàng một câu.
- Đi Kiều Hoan lâu.
- Vâng.
Thanh Minh và Thanh Mẫn liếc mắt nhìn nhau thập phần bất đắc ý dùm cho
điện hạ. Hy vọng là Như Ý tiểu thư đang ở trong ấy đi, nếu không thì
hậu quả khó lường à. Hôm nay phải mời tiểu thư nhập cung diện thánh,
tìm không ra nàng thì chỉ có nước tiêu tùng cả đám. Hôn lễ của điện hạ
và cô nương muốn được bệ hạ chấp nhận thì phải trông chờ vào biểu hiện
của nàng ấy rồi. Ấn tượng ra mắt lần đầu mà đến trễ hoặc thất hẹn không phải… rất nghiêm trọng sao?
Bọn họ ba người rất may mắn cũng không cần nhọc công vì ngay lúc tất cả ngồi yên vị trên lưng ngựa chuẩn bị rời đi thì có một cỗ xe ngựa tiến
lại đỗ trước cửa đại tướng quân phủ. Như Ý vén rèm cửa nhanh chóng nhảy xuống, trong chớp mắt đã thấy nàng phi thân lên con ngựa của Bạch
Trường ôm hắn chặt cứng rồi.
- Trường ca ca! Ta nhớ chàng quá.
- Đi đâu về?
- Ta đi thăm bằng hữu, chàng đừng có mới sáng sớm nhăn mặt với ta chứ, cười một chút nào!
- Đừng có đánh trống lảng, đi với ta vào cung, trở về tái thu thập nàng sau.
- Hả? Vào cung!
Như Ý thoáng giật mình. Nàng là lần đầu ra mắt cha mẹ chồng tương lai
nha, cái chuyện này có cô gái nào mà không hồi hộp có vài điểm sợ hãi
chứ! Trường hợp của nàng còn nan giải hơn bình thường gấp mấy lần ấy
chứ, gặp qua hoàng đế với lại hoàng hậu… lỡ nàng thất thố điều gì chẳng phải mất đầu sao?
- Ta còn chưa có chuẩn bị gì hết làm sao dám gặp.
- Khẩu dụ truyền gọi nàng không từ chối được đâu! Ta đi chung với nàng mà, không phải lo ngại chuyện gì.
Phát hiện bảo bối trong mắt có chút lo lắng, không chắc chắn, tay níu
vạt áo của chàng mãi không buông Bạch Trường mỉm cười dịu dàng trấn an. Hiếm khi thấy nàng biểu lộ vẻ mặt không tự tin như thế này, cảm thấy có chút buồn cười. Tiểu Ý Nhi của chàng trước giờ không biết sợ là cái
gì, chỉ thấy nàng làm khó người khác thôi… làm gì có tên nào dám “lên
mặt” với nàng đâu.
- Ta không sợ.
- Đúng rồi bảo bối của ta trên trời dưới đất nào biết sợ ai chứ? Ta tin tưởng phụ hoàng và mẫu hậu nhất định sẽ yêu thích nàng.
- Cái này ta không đảm bảo à nha, muội muội của chàng không phải vừa thấy ta liền có ác cảm sao?
- Ta gặp nàng liền thích nàng đấy thôi!
…
Đúng là coi người khác biến thành không khí vô hình hết trơn rồi mà.
Hai người cưỡi chung một con ngựa đúng trước của phủ hào hứng tán
chuyện, hai tên thuộc hạ đứng bên cạnh chỉ còn biết đứng nhìn nhau, nhìn trời, nhìn đất, nhìn kẻ qua lại trên đường… huýt sáo giết thời giờ.
Mãi một lúc sau Bạch Trường mới sực nhờ cần phải xuất phát, hắn bây giờ mới thúc ngựa hướng hoàng cung chạy tới. Thanh Minh và Thanh Mẫn trao
đổi cho nhau ánh mắt mang hàm ý bảo “còn tưởng hai người đó muốn cắm
cọc trồng cây đơm hoa kết trái ở đây luôn rồi chứ”, nhún vai thúc ngựa
đuổi theo.
Đại Nam Quốc hoàng cung.
Hoàng An cung, hoàng đế và hoàng hậu đang nhàn nhã ngồi thưởng trà tán
gẫu. Thất công chúa Bạch Vân và tam hoàng tử Bạch Sơn cũng vừa tiến vào vấn an. Bốn người lúc này đang ngóng hai nhân vật chính quan trọng
khác.
- Hoàng huynh quá đáng rồi, giờ này còn chưa tới để cho phụ hoàng và mẫu hậu phải đợi.
- Vân Nhi, muội cũng không cần nôn nóng chứ!
Bạch Sơn lời vừa dứt đã thấy thái giám thông truyền thái tử và Chiêu
Văn tiểu thư xin yết kiến. Tất cả các cặp mắt ngay lập tức hướng về phía cửa lớn dò xét hai người đang tiến vào kia. Điện hạ nổi danh đệ nhất
mỹ nam còn Như Ý là đệ nhất mỹ nữ… hai người đi chung chẳng phải ép
chết thiên hạ cũng phải cật lực mục kích cho bằng được sao?
- Hoàng nhi xin vấn an phụ hoàng, mẫu hậu.
- Tiểu nữ Như Ý tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.
Hai kẻ dưới đã xong thủ tục mà người ngồi trên mãi chẳng thấy đả động
gì. Căn phòng lớn ngoài hoàng thượng, hoàng hậu, hoàng tử, công chúa
bốn người ra còn có cả một dàn thái giám cung nữ đông đảo đứng hầu hạ…
sao phút chốc im lặng như tờ vậy được.
- Phụ hoàng, mẫu hậu hoàng nhi vấn an!
Bạch Trường một lần nữa lên tiếng, bảo bối quỳ lâu mỏi chân nha chàng lại không muốn nàng có nửa điểm khó chịu.
- Bình thân! Ban cho ngồi!
- Tạ ơn hoàng thượng, hoàng hậu nương nương!
Như Ý trong bụng thầm bất mãn, nàng lần đầu phải quỳ gối trước người
khác đương nhiên không quen rồi. Tự dưng phải quỳ lạy bọn họ làm như là thần thánh không bằng, bất quá “nhập gia tùy tục” không quỳ thì không
được. Nhưng là cũng không thể bắt nàng quỳ lâu như vậy chứ, tê hết cả
chân rồi quỳ thêm tý nữa chắc bị chuột rút quá.
- Hoàng nhi của trẫm muốn thành thân với ngươi!
- Tiểu nữ mong được bệ hạ ân chuẩn!
- Trẫm nhưng lại muốn hoàng nhi cưới cô nương khác, ngươi nếu chấp nhận làm phi tử trẫm sẽ cho cả hai thành thân.
Vương Bạch Thái Sơn hoàng đế ngồi trên ghế cao đắc chí nhìn xuống dưới
thản nhiên buông ra mấy câu như vậy. Ngài trong bụng thầm tán thưởng,
nữ nhân này quả nhiên nhan sắc động lòng người không trách hoàng nhi
điên đảo tâm hồn. Toàn thân lục y yêu kiều, dáng người thanh mảnh, ánh
mắt tinh tường… nhìn vào cũng nhận thấy ngay là một cô gái thông minh.
Hậu cung nữ tử, mỹ nhân giai lệ, tiểu thư khuê các…. ngài sống từng này tuổi gặp qua vô số nhưng cũng chưa gặp ai có thể khiến bản thân nhìn
không chớp mắt, quên cả cho phép bình thân.
- Tạ ơn bệ hạ thành toàn.
Nàng một câu nói này khiến cho bao người giật mình khó hiểu. Bạch
Trường chớp mi nhìn về phía Như Ý với ánh mắt không thể tin. Nàng sao có thể nói như thế, tâm ý của chàng đã nói với nàng biết bao lần rồi,
chàng đời này kiếp này chỉ yêu nàng, sủng nàng một người thê tử duy nhất thiên hạ không có người nào khác ngoài nàng cơ mà. Nàng cư nhiên đồng ý cho chàng cưới nhân khác, có phải hay không nàng yêu chàng không đủ
nên không ghen tỵ chăng? Ý nghĩ này khiến chàng thấy tim thoáng đau
đớn, nàng yêu chàng chỉ có bấy nhiêu thôi sao?
- Ngươi quả nhiên là một cô nương hiểu chuyện, tốt trẫm sẽ ban hôn cho ngươi mà
hoàng nhi!
- Tiểu nữ tạ ơn trời biển của người. Hoàng thượng, từ lâu đã biết danh
ngài là minh quân hoàng đế tự cổ chí kim chưa từng có. Tiểu nữ hôm nay
có cơ hội diện kiến đúng là có phúc phận vạn phần, lại có thể được ngài ban phúc cho trở thành nhi nữ cảm thấy hãnh diện vô cùng.
- Ha ha… quả là nữ nhi của đại tướng quân, ăn nói khá lắm.
Hoàng đế phá ra cười vui vẻ. Tốt, một nữ tử vừa xinh đẹp vừa lanh lợi
lại biết tiến biết lùi… không thể không hảo cảm. Ngài liếc mắt về phía
hoàng nhi có ý tán thưởng con trai thật biết lựa chọn. Nhưng là nhìn
thấy dung nhan tuấn tú của hắn hình như có điểm kích động.
- Hoàng thượng khen ngợi, tiểu nữ thập phần kinh hỉ. Phụ thân và hai vị ca ca ngày đêm tán thưởng ngài thông tuệ, tài trí trước không có ai
sánh kịp sau này càng không dám so đo.
- Tốt, ngươi khiến trẫm rất vui! Chuyện trẫm là minh quân hay bạo quân
sẽ có người đời sau đánh giá, bất quá thấy ngươi ra sức tán thưởng như
vậy trẫm ghi nhận cố gắng của ngươi. Nói xem ngươi muốn trẫm ban thưởng cái gì?
- Tiểu nữ nào dám với cao cầu ngài ban thưởng.
- Ngươi cứ nói chẳng lẽ trong thiên hạ có thứ gì trẫm lại không ban cho ngươi được sao?
Như Ý cúi đầu ra chiều phục tùng, thực tế trong bụng đang mừng thầm.
Hoàng đế này quả nhiên thông minh, coi bộ cũng không phải là không thích nghe khen ngợi, chỉ là sĩ diện sợ người khác bàn tán mình háo danh
thôi.
- Không phải, tiểu nữ không có ý đó.
- Vậy ngươi nói đi, trẫm sẽ ban cho ngươi!
- Ngài sẽ thật sự ban cho tiểu nữ thứ tiểu nữ muốn sao?
- Vua không nói đùa, ngươi nói đi.
Hờ hờ… thứ ta muốn đương nhiên phải đoạt được rồi, bất kể ngài có thành toàn hay không. Như Ý lúc này ngước mặt cười rạng rỡ nói ra yêu cầu.
- Tiểu nữ chấp nhận làm phi tử của điện hạ, chỉ xin ngài ân chuẩn cho
điện hạ cả đời không nạp thêm bất cứ thê thiếp nào khác thôi ạ.
Lời vừa dứt sức công phá đã phát huy, mặt mũi ai nấy trong phòng ngây
ngô, chớp mắt cũng quên luôn rồi. Yêu cầu nhỏ xíu thôi mà, bệ hạ cao
cao tại thượng ngài đáp ứng được không? Vua không nói đùa mà, xem ngài
phản ứng ra làm sao?