Edit: Muỗi Vove
Mộc nhi chỉ cảm thấy trong lòng rét run, nguyên lai, bởi vì là tỷ tỷ
của nàng, hoàn toàn là bởi vì nàng, buồn cười nhất là lúc nàng tốn biết
bao tâm tư tìm cách cứu tỷ ấy, hiện tại nàng rốt cục hiểu được, vì sao
nàng vừa mới mở miệng cầu tình, Hương Linh công chúa liền giáng cho nàng một cái bạt tai!
Nhìn khuôn mặt dữ tợn của Hương Linh công chúa, còn có đôi môi đỏ
mọng đang bị nàng ta cắn nát, câu nói kế tiếp, nàng một câu cũng nghe
không lọt, nàng chỉ cảm thấy lòng của nàng, dần dần chìm xuống, một cỗ
rét lạnh, gắt gao bao lấy nàng, làm thân thể nàng nhịn không được mà run run.
Là nàng hại chết tỷ muội thân nhất của mình, là nàng! Xem ra huyết
nhục mơ hồ, không ngừng xoay quanh đầu Mộc nhi, nàng nháy mắt cơ hồ đau
đến quên mất hô hấp.
Không biết qua bao lâu, Mộc nhi chỉ biết là, nàng bị hành hạ nhiều
canh giờ, mới được Hương Linh công chúa đuổi ra khỏi phòng ngủ, trên người nàng vết thương chồng chất, nhưng là, nàng lại giống như bất
giác quên đi đau đớn trên thân thể, sớm đã chết lặng, chính là tâm của
nàng, vẫn đang không ngừng chảy máu, chuyện này, nàng làm thế nào có thể chịu được.
Nàng chưa trở về phòng ngủ của mình, mà là mờ mịt, đi ra Di Hương
cung, bước chân không khống chế đi đến ngự hoa viên, đêm về, có chút rét lạnh, táp vào những vết thương chồng chất trên thân thể nàng, vết
thương đau rát, thế nhưng, nàng lại giống như một con búp bê không có
linh hồn, vẫn đi không ngừng.
Rốt cục, nàng lảo đảo đi đến bên hòn núi giả, nơi đó tối đen như mực, trừ bỏ ngẫu nhiên truyền đến, một hai tiếng côn trùng kêu vang, chung
quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Mộc nhi giống như một linh hồn phiêu linh, ngẩn ngơ đứng ở nơi đó,
nhớ tới những kỷ niệm bên người tỷ muội thân thuộc, trong lòng không
khỏi bi thương, nàng rốt cuộc nhịn không được, òa khóc nức nở.
Nước mắt nhịn một ngày, cuối cùng được phóng thích ra, liền giống như suối tuôn ào ạt, rốt cuộc dừng không được, nước mắt ấm áp, chảy dài
tren gương mặt sưng đỏ, chiếu nghiêng xuống, nhưng không cách nào an ủi
được nỗi đau xót trong tim nàng.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên một bàn tay to ấm áp, nhẹ nhàng
đặt trên vai nàng, Mộc nhi cũng không kinh hoảng, bởi vì, nàng nghe thấy được hơi thở của hắn, nàng lúc này thương tâm muốn chết, rốt cuộc bất
chấp nam nữ phân biệt, xoay người, nhào vào lồng ngực hắn, khó rống lên.
Vệ Tử Thanh thời điểm Mộc nhi nhào vào ngực, thân thể có điểm cứng
ngắc, qua một hồi lâu, hắn cảm nhận được, nước mắt ấm áp của nàng, làm
ướt một mảng y phục của hắn, trong lòng không khỏi mềm nhũn, khẽ thở dài một hơi, hai tay khẽ vuốt ve, đôi vai nhu nhược không ngừng run rẩy của nàng.
//Vệ Tử Thanh tiếp cận Mộc nhi và vô tình hay cố ý đây trời, không
biết có liên quan chi đến âm mưu của Dạ ca không nữa, rất là tò mò à
nha//
Nhìn Mộc nhi ở trong lòng hắn khóc nấc, trong lòng Vệ Tử Thanh xẹt
qua một tia đồng tình, nhất cử nhất động của nàng, kỳ thật đều nằm dưới
sự giám thị của hắn, những ủy khuất của nàng, hắn như lòng bàn tay!
Chính bởi vì như thế, cho nên, sau khi biết được kế hoạch của Tử Dạ,
mới chọn lợi dụng nàng, bởi vì, hắn cảm thấy nàng tuy rằng xuất thân là
cung nữ bên người Hương Linh công chúa, nhưng là, nàng lại bất đồng so
với những cung nữ khác, mặt ngoài mặc dù nàng luôn thuận theo Hương Linh công chúa, nhưng là, bên trong nàng lại hận Hương Linh công chúa đến
tận xương tủy.
Có vẻ chính nàng đã che dấu rất khá, người khác đều nghĩ nàng đối
Hương Linh công chúa trung thành và tận tâm, nhưng là, vệ Tử Thanh nhìn
ra, đây chẳng qua là nàng bị buộc bất đắc dĩ, vì sống sót, mà giả vờ
thuận theo, hơn nữa, hắn phát hiện nàng, thường một mình đến những địa
phương hẻo lánh ngẩn người, ở nơi này, nàng không hề che dấu, trong mắt
luôn toát ra hận ý.
Trải qua một hồi quan sát, vệ Tử Thanh biết, nàng hận Hương Linh công chúa, về phần lý do vì sao, hắn vẫn chưa tìm hiểu được, nhưng là, chỉ
cần nàng đối Hương Linh công chúa có hận, như vậy, ở trong mắt Vệ Tử
Thanh, chính là nhược điểm có thể lợi dụng, cho nên, hắn mới cố ý tiếp
cận nàng.
Hắn vốn không muốn lợi dụng nhược điểm của ai, nhưng là, vì Tử Dạ, vì kế hoạch, vì người con gái hắn yêu nhất, hắn chỉ còn cách lợi dụng
nàng!
//Giờ thì rõ rồi, Mộc nhi thật là đáng thương//
Có lẽ hơi ấm trên người vệ Tử Thanh truyền đến, làm Mộc nhi cảm thấy
an tâm, Mộc nhi dần dần bình tĩnh trở lại, từ lúc mới bắt đầu khóc rống, dần dần biến thành tiếng nức nở như có như không.
Không biết qua bao lâu, Mộc nhi rốt cục hoàn toàn bình tĩnh lại, nàng lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng đẩy Vệ Tử Thanh ra, thanh
âm nghẹn ngào nhìn hắn nói:
-” Tử Thanh đại ca, cám ơn huynh!”
Đến khi Mộc nhi ngẩng đầu, Vệ Tử Thanh nương theo ánh trăng mỏng
manh, thế này mới phát hiện trên mặt Mộc nhi có một mảng sưng đỏ, cũng
có nhiều vệt xước lớn.
Vệ Tử Thanh thương tiếc lấy tay nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt sưng đỏ của Mộc nhi, thanh âm có điểm giận dữ hỏi:
-”Mộc nhi cô nương, đây là có chuyện gì? Là ai thương tổn ngươi?”
Mộc nhi nhận thấy sự quan tâm trong ánh mắt Vệ Tử Thanh, không khỏi nước mắt viền quanh, nàng cúi đầu xuống, nghẹn ngào nói:
-”Tử Thanh đại ca. . . . . . . Nô tỳ không có việc gì. . . . . . . .”
Vệ Tử Thanh lấy tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Mộc nhi, có chút phẫn nộ nói:
-”Mộc nhi cô nương, có phải hay không là Hương Linh công chúa? Thật
sự ta thật không ngờ, một công chúa thoạt nhìn ôn nhu yếu ớt, cư nhiên
lại tâm ngoan thủ lạt như thế. . . . . . .”
Vệ Tử Thanh lời còn chưa nói hết, đã bị một bàn tay nhỏ bé bưng kín
miệng, thanh âm nhỏ bé của Mộc nhi, ghé vào lỗ tai hắn vang lên:
-”Tử Thanh đại ca. . . . . . . Không nên nói nữa. . . . . .”
Vệ Tử Thanh mặc dù quan tâm chỉ là diễn trò, nhưng là, giờ phút này
trong lòng thật sự phẫn nộ, hắn kéo tay Mộc nhi xuống, tức giận nói:
-”Mộc nhi, nữ nhân độc ác như vậy, ngươi chẳng lẽ còn muốn tiếp tục bảo vệ cho nàng sao? Nàng căn bản không xứng!”
Mộc nhi bị Vệ Tử Thanh vừa nói, lại gợi lên đau xót trong lòng, nàng nức nở, giọng căm hận nói:
-”Ta còn có thể làm thế nào? Nàng là công chúa cao cao tại thượng, ta chỉ là một nô tỳ ti tiện bên người nàng, nàng muốn giết ta, liền giống
như bóp chết một con kiến bình thường, ta nếu muốn sống, nhất định phải
ngoan ngoãn nghe lời của nàng, ta hận nàng, nhưng lại không thể không
tận tâm tận lực đi hầu hạ nàng, huynh cho là, những điều này là do ta
muốn sao?”
//Chỉ sợ Mộc nhi cuối cùng không sống được mất, phản bội lại mụ Hương Linh chắc chỉ có con đường chết, Vệ Tử Thanh quan tâm đến Mộc nhi hơn
một chút nữa đi//
kinh hỏi
Edit: Muỗi Vove
Những lời từ trong miệng Mộc nhi, cơ hồ chứa đựng sự bi phẫn vô cùng, tâm tình trong một khắc này của nàng, làm Vệ Tử Thanh đồng tình hơn rất nhiều, đáy lòng hắn đối với Mộc nhi – một nữ tử dị quốc nhiều hơn một
tia thương tiếc.
Hai tay hắn đặt lên hai vai của Mộc nhi, nhìn những giọt lệ viền quanh hai mắt nàng, ngữ khí dịu dàng hỏi:
-”Mộc nhi cô nương, ngươi tin tưởng ta không?”
Mộc nhi ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, trong mắt hắn có
một tia chân thành, thật sâu tác động đến trái tim vốn đang yên tĩnh của nàng, nhìn thẳng vào mắt hắn, làm nàng theo bản năng gật gật đầu, không biết vì sao, tuy rằng nhận thức hắn mới ngắn ngủn mấy canh giờ, nhưng
là, nàng đối với hắn, nhưng lại có một loại tín nhiệm không hiểu.
Vệ Tử Thanh nhìn sự tín nhiệm trong mắt Mộc nhi, trong lòng hiện lên
một tia áy náy, nhưng là, hiện tại tên đã lên cung, không bắn không được rồi, hắn dùng tay khêu nhẹ vài sợi tóc hỗn độn trên trán Mộc nhi, trầm giọng nói:
-”Mộc nhi, ta có một biện pháp, có thể giúp ngươi thoát khỏi Hương
Linh công chúa, nhưng là, ngươi nhất định phải làm theo lời ta, như vậy, ngươi nguyện ý sao?”
Mộc nhi nhìn Vệ Tử Thanh liếc mắt một cái, cũng không nói lời nào, mà chỉ cúi đầu.
Vệ Tử Thanh khẽ thở dài một hơi, nói:
-”Mộc nhi, ngươi nếu không muốn, ta cũng sẽ không ép ngươi, dù sao,
đây là một việc rất nguy hiểm! Được rồi, đêm đã khuya, ở ngoài này lạnh
lắm, ta trước đưa cô nương trở về thôi!”
Mộc nhi cũng không động, nàng vẫn cúi đầu, trầm mặc một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn vệ Tử Thanh nói:
-”Tử Thanh đại ca, huynh tiếp cận Mộc nhi, cũng là bởi vì lý do này,
đúng không? Phải . . . Dạ hoàng phái huynh đến có phải không?”
//Ai nói Mộc nhi không thông minh nào, mặc dù có cảm tình với người ta nhưng vẫn sáng suốt đánh giá đúng tình hình//
Vệ Tử Thanh đối mặt với chất vấn đột ngột của Mộc nhi, hắn lại cũng không kinh hoảng, mà trấn tĩnh gật gật đầu, ôn tồn nói:
-”Mộc nhi, chuyện này, chứng thật là hoàng thượng có phân phó, nhưng
là, đều không phải chỉ đích danh cô nương, gặp gỡ cô nương, chỉ là ngoài ý muốn.”
Lời này của Vệ Tử Thanh, đúng là sự thật, thật ra chỉ thị của Tử Dạ,
không có nói đích danh cung nữ nào, bất cứ ai cũng có thể tực hiện kế
hoạch, chính là hắn trong lúc vô ý gặp được Mộc nhi mà thôi.
Mộc nhi nghe xong lời nói của Vệ Tử Thanh, trầm mặc một hồi, lại hỏi:
-”Tử Thanh đại ca, nếu như Mộc nhi không nguyện ý, huynh vẫn sẽ tìm một người khác bên cạnh công chúa, đúng không?”
Vệ Tử Thanh nhìn Mộc nhi, khẽ gật đầu, nói:
-”Mộc nhi, cô nương nếu không nguyện ý, ta cũng sẽ đi tìm người khác! Hiện tại, ta trước đưa cô nương trở về, được chứ?”
Mộc nhi cũng không có động, nàng dung ánh mắt sáng quắc nhìn Vệ Tử
Thanh, trầm mặc thật lâu, rốt cục cắn chặt răng, hạ quyết tâm nói:
-”Tử Thanh đại ca, Mộc nhi nguyện ý, nhưng là, Tử Thanh đại ca, huynh thật có thể đem Mộc nhi từ trong tay công chúa cứu ra sao?”
Vệ Tử Thanh nhìn ánh mắt tràn đầy hy vọng của Mộc nhi, trong lòng không khỏi xúc động, bật thốt lên nói:
-”Mộc nhi, ta nhất định sẽ cứu cô nương rời đi, cô nương yên tâm, ta Vệ Tử Thanh tuyệt đối nói lời giữ lấy lời!”
//Kiểu ni chắc ko cứu được rồi, tội Mộc nhi ghê, tội cả anh Thanh nữa//
Nhìn thân hình cao lớn của Vệ Tử Thanh dưới ánh trăng, trước mắt Mộc
nhi dần bị che kín bởi một tầng sương mờ, nàng mạnh bổ nhào vào vệ Tử
Thanh trong lòng, gắt gao ôm lấy hắn, thanh âm nghẹn ngào nói:
-”Tử Thanh đại ca, ta tin tưởng huynh!”
Trong mắt Vệ Tử Thanh hiện lên một tia áy náy, nhưng là, hắn rất
nhanh liền bình thường trở lại, hắn vươn tay, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy
Mộc nhi, đôi mắt tràn đầy thương cảm, lặng yên nhìn về phía bầu trời xa
xa, trên bầu trời, dường như có nàng đang mỉm cười với hắn.
//Tình yêu của Thanh ca vô vọng quá, sao ca không quên đi và tìm đến tình yêu đích thực của chính mình nhỉ//
Đông trấn.
Trong một đình viện ưu nhã, Diệp Lạc lặng yên ngồi trên ghế, đôi mắt
thất thần nhìn chậu hoa lan nở trong đêm tối, mùi hoa thoang thoảng bao
trùm lấy không khí chung quanh.
Diệp Lạc đôi mi thanh tú nhíu chặt, trên vầng trán, phảng phất có ưu
sầu, nhìn những cánh hoa tung bay, trong lòng một trận chua xót, Điệp
nhi luyến hoa, cho nên mới thật lâu không muốn rời đi, mà hắn, rõ ràng
yêu nàng, lại vì sao cách nàng càng ngày càng xa?
Một hồi tiếng bước chân hỗn độn truyền tới, cắt đứt trầm tư Diệp Lạc, nàng thở dài một hơi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thanh nhi thần sắc lo lắng hướng nàng vội vàng đi tới.
Diệp Lạc nhìn thoáng qua Thanh nhi trên trán lấm tấm mồ hôi, không khỏi lo lắng hỏi:
-“Thanh nhi, chuyện gì mà hốt ha hốt hoảng như thế? Muội xem, trên
người toát đầy mồ hôi, nhanh đi đổi một xiêm y khác, cẩn thận lại cảm
lạnh!”
Thanh nhi lại cũng không để ý tới lời trách móc của Diệp Lạc, nàng kéo tay Diệp Lạc, đè thấp thanh âm nói:
-”Ai nha, tiểu thư của ta, đây đều là lúc nào, ngươi còn nhắc nô tỳ đổi hay không đổi xiêm y?”
Diệp Lạc có điểm kỳ quái nhìn Thanh nhi, khó hiểu hỏi:
-”Thanh nhi, có chuyện gì, cứ việc nói thẳng, đừng biến thành kì kì quái quái, chuyện gì khiến muội sợ hãi như vậy?”
Thanh nhi buông tay Diệp Lạc ra, nín thở quan sát chung quanh, sau
khi xác định chung quanh không có ai khác, lúc này mới ghé vào tai Diệp
Lạc nói nhỏ:
-”Tiểu thư, nô tỳ vừa mới nghe được một chuyện, người nghe xong, cần phải bình tĩnh, biết không?”
Diệp Lạc gặp thần sắc Thanh nhi ngưng trọng, lập tức điều chỉnh sắc mặt, nói:
-”Thanh nhi, rốt cuộc có chuyện gì?”