Ngự hoa viên, bên một hòn núi giả vắng vẻ.
Mộc nhi che gương mặt sưng đỏ, cố nén tiếng khóc, tiếng khóc bị nàng
ép tới cực thấp, thê nhưng, thanh âm vì thế lại càng thêm ai oán.
Hương Linh công chúa hỉ nộ vô thường, âm tàn bạo ngược, tâm ngoan thủ lạt, mà nàng, là từ nhỏ đi theo Hương Linh công chúa cùng nhau lớn lên, đối với tính cách của nàng ta, nàng rõ như lòng bàn tay, cho nên, cũng
chính bởi vì phần hiểu biết này, mà nàng mới có thể sống đến hôm nay!
Nhưng là, cứ cho là nàng thật cẩn thận, tận tâm tận lực hầu hạ bên
người công chúa, tại sao vẫn chạy không thoát những hoài nghi tra tấn?
Hương Linh công chúa chỉ cần có một chút không hài lòng, sẽ lấy nàng làm nơi trút giận, việc sáng nay cũng thường xuyên xảy ra.
Nàng có nhiều lần, không thể chịu được, muốn tìm cách chạy trốn,
nhưng là, nàng chỉ là một con bé mồ côi không quyền không thế, có đủ
năng lực chạy trốn tới nơi nào đây? Nàng từng không chỉ một lần, nhìn
thấy những cung nhân hầu hạ Hương Linh công chúa chạy trốn, sau khi bị
bắt trở về, bị dùng hình tra tấn, máu thịt lẫn lộn, làm nàng nhịn không
được phát nôn, mà Hương Linh công chúa lại hưng phấn điên cuồng cười
to.
Cho nên, không có thập phần nắm chắc, nàng là tuyệt đối không thể
tùy tiện chạy trốn, bởi vì lúc này, nàng rất khó có thể chạy thoát khỏi
bàn tay của công chúa, cuối cùng kết cục sợ rằng cũng không thoát khỏi
cái chết!
Nàng vẫn tự nói với mình, phải chờ đợi cơ hội, thế nhưng, chuyện xảy
ra hôm nay, làm nàng thật sự chờ không nổi nữa, nàng vốn tưởng rằng,
Hương Linh công chúa rốt cục đạt được thứ mình mong muốn, chuẩn bị cùng
Tử Dạ đại hôn, mà tâm tình có thể tốt hơn một chút, không khó xử hạ nhân các nàng, thực tế chứng minh nàng lại sai lầm rồi, bất kể như thế nào,
Hương Linh công chúa vĩnh viễn là một con người tàn bạo.
Hôm nay thời điểm bồi Hương Linh công chúa dùng bữa, một vị cung nữ
không cẩn thận, làm bắn tung tóe nước canh lên y phục công chúa, kết
quả, trực tiếp bị Hương Linh công chúa gọi người ném đi, đòn hiểm chí
tử!
Chứng kiến hành động của Hương Linh công chúa, nàng vốn đã muốn chết
lặng, nhưng là, cung nữ kia không phải người khác, mà là tỷ muội tốt
nhất của nàng ở Sở quốc, lại cùng nàng lớn lên, nàng từng vô số lần cứu
tỷ ấy, giáo nàng làm cách nào để sinh tồn ở trong cung, mà nàng không có thân nhân, nàng vẫn luôn xem tỷ ấy là chị ruột của nàng, mà nay, tỷ ấy
bị Hương Linh công chúa đánh đến thừa sống thiếu chết, nàng lại nghĩ
không ra biện pháp đi cứu nàng, nàng chính là vì tỷ ấy nói giúp một câu, đã bị Hương Linh công chúa nặng nề giáng cho một cái tát, cũng bị phạt
quỳ trên mặt đất, liền mấy canh giờ.
Khi nàng biết được, cung nữ thân như tỷ muội của nàng bị bức chết,
nàng ở trước mặt Hương Linh công chúa, không dám rơi một giọt nước mắt,
mãi cho đến khi Hương Linh công chúa trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, nàng
mới lén lút chạy đến nơi hẻo lánh này khóc không thành tiếng.
Vô tận khuất nhục, kèm theo nàng kia đại khỏa khỏa nước mắt chiếu
nghiêng xuống, nàng chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ bi thương, nhiều năm khuất nhục, làm trong lòng nàng càng chất chồng thêm cừu hận, có đôi
khi, nàng thật sự muốn tự tay giết chết Hương Linh công chúa, vì những
cái chết oan của nhóm cung nhân báo thù!
Nhưng là, nàng cái gì cũng không dám làm, nàng hận chính mình yếu
đuối, hận chính mình vô dụng, trừ bỏ ở nơi này khóc rống, còn lại cái gì cũng không thể làm.
Mộc nhi đang đắm chìm trong bi thương, nên không có phát hiện, một đạo thân ảnh cao lớn đang dần dần đến gần nàng.
Một bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng vỗ vào trên vai Mộc nhi, nháy mắt làm
Mộc nhi thức tỉnh, nàng hoảng sợ xoay người, rõ ràng thấy một nam nhân
thân hình cao lớn, đang đứng ở sau lưng nàng, vẻ mặt nghi ngờ nhìn nàng.
Mộc nhi cả kinh vội lui về phía sau từng bước, nàng bất chấp lau đi
nước mắt trên mặt, đề phòng nhìn nam nhân xa lạ này, run giọng hỏi:
-”Ngươi. . . . . . Ngươi là ai. . . . . . ?”
Đối mặt với biểu tình hoảng sợ của Mộc nhi, nam nhân trước mặt chỉ
mỉm cười, hắn bỗng nhiên vươn tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt
Mộc nhi, ôn hòa nói:
-”Cô nương, xem phục sức của ngươi, ngươi hẳn không phải là người Tây Lương quốc? Nếu ta đoán không sai, ngươi hẳn là nha hoàn bên người
Hương Linh công chúa, chỉ là, tại sao lại ở chỗ này thương tâm khóc? Có
phải hay không gặp phải chuyện gì thương tâm khổ sở rồi?”
Bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng lướt trên mặt làm Mộc nhi nhịn không được
phát run, nàng ngơ ngác nhìn nam nhân trước mắt biểu tình ôn nhu, ở sâu
trong nội tâm nàng bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm giác phức tạp, giống
như đắng cũng giống như ngọt, làm nàng nháy mắt đỏ bừng mặt, chân tay
luống cuống.
Nam nhân xa lạ thấy nàng thật lâu không nói, không khỏi hỏi lại:
-”Cô nương?”
Mộc nhi rất nhanh phục hồi tinh thần lại, nàng có điểm thẹn thùng
đánh giá người này, thế này mới phát hiện hắn mặc y phục của thị vệ
trong cung, hiển nhiên là một thị vệ.
Phát hiện ra thân phận của người này, làm Mộc nhi không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:
-”Cám ơn thị vệ đại ca đã quan tâm, nô tỳ chỉ là bởi vì rời xa thân
nhân, có điểm nhớ nhà, cho nên mới nhất thời không khống chế được, kinh
động thị vệ đại ca, thật sự là thực xin lỗi.”
Vị nam tử xa lạ ngạc nhiên nhìn Mộc nhi, qua một hồi lâu, mới cười nói:
-”Nguyên lai cô nương nhớ nhà! Tại hạ còn tưởng rằng cô nương có
chuyện gì thương tâm đâu! Nếu cô nương không có việc gì, như vậy, ta
liền đi trước!”
Nói xong, hắn liền muốn xoay người rời đi.
Mộc nhi thấy hắn phải rời khỏi, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ mất mát, nàng theo bản năng vươn tay, muốn giữ chặt gấu áo của hắn,
nhưng là, đưa ra một nửa, lại thu tay trở về, gấp giọng nói:
-”Thị vệ đại ca. . . . . . .”
giận chó đánh mèo
Edit: Muỗi Vove
Di Hương cung.
Hương Linh công chúa tựa vào trên giường, đôi mi thanh tú chau lên,
vẻ mặt không vui nhìn Mộc nhi vừa mới đi vào, lạnh lùng thốt:
-”Ngươi đã đi đâu?”
Mộc nhi cúi đầu che giấu hận ý trong mắt, ngữ khí cực kỳ cung kính nói:
-”Khởi bẩm công chúa, nô tỳ đến phòng ăn một chuyến, phân phó họ chuẩn bị một phần điểm tâm cho công chúa.”
Hương Linh công chúa nghe xong lời này, sắc mặt dần thả lỏng, thản nhiên nói:
-”Được rồi, mau tới đây giúp ta rửa mặt chải đầu, ngày mai phụ hoàng sẽ đến, nói không chừng lát nữa Dạ ca sẽ đến đâu!”
Mộc nhi nhu hòa bên cạnh Hương linh công chúa, bồi nàng ta thay quần
áo, chỉ là tâm hồn thiếu nữ, đã sớm bay đến bên nam nhân tuấn mỹ kia
rồi, trong đầu hiện lên nụ cười ấm áp ôn hòa của hắn, đáy lòng nàng mơ
hồ dâng lên một tia ngọt ngào.
Hương Linh công chúa nhìn đến ý cười trên khóe miệng Mộc nhi, không khỏi không vui hỏi:
-”Ngươi cười cái gì?”
Mộc nhi trong lòng cả kinh, rất nhanh thu hồi thần trí, cẩn thận hầu
hạ Hương Linh công chúa thay quần áo, nàng ngẩng đầu lên, ra vẻ vui vẻ
vạn phần, đối Hương Linh công chúa nói:
-”Nô tỳ là vì công chúa mà cao hứng nha, công chúa lập tức sẽ cùng Dạ Hoàng đại hôn, chẳng lẽ công chúa mất hứng sao?”
Nghe xong những lời này của Mộc nhi, Hương Linh công chúa lúc này mới lộ ra tươi cười, nàng nhẹ nhàng vỗ một cái trên tay Mộc nhi, sẳng
giọng:
-”Khá khen cho tiểu tỳ nhà ngươi miệng lưỡi trơn tru, ngươi là muốn dỗ bổn cung vui vẻ sao?”
Nàng mặc dù ở trên miệng trách cứ Mộc nhi, bất đồng trên khuôn mặt xinh đẹp lại có vẻ tự mãn.
Mộc nhi nghe vậy, cười hì hì nói:
-”Nô tỳ nói vốn chính là sự thật, Dạ Hoàng bộ dạng tuấn mỹ vô cùng, cùng công chúa xinh đẹp, đúng là một đôi trời sinh!”
Lời hay muốn nghe, Hương Linh công chúa cũng không ngoại lệ, xem nàng cười tươi như hoa, thần sắc cực kỳ kiêu ngạo, nhìn về phía Mộc nhi ánh mắt cũng cùng ôn hòa hơn rất nhiều.
Người không hiểu chuyện, nếu thấy một màn như vậy, nhất định sẽ vì
hai chủ tớ nàng mà cảm thấy hâm mộ, nhưng là, có ai biết, sau lưng sự
thân mật đó, cũng chỉ là ngươi chết ta sinh cừu hận?
Nhìn Hương Linh công chúa nét mặt tươi cười, có ai nghĩ đến, thiếu nữ dung nhan xinh đẹp như hoa thoạt nhìn yếu đuối kia, lại là một người
tâm ngoan thủ lạt, tâm địa rắn rết, giết người không chớp mắt?
Cho rằng thỏa đáng, Hương Linh công chúa hài lòng nhìn chính mình
trong gương đồng, bóng hình xinh đẹp, khóe miệng cong lên một nụ cười
vừa lòng, sau đó đứng lên, đang muốn đối Mộc nhi phân phó cái gì, bỗng
nhiên, phòng ngủ cửa bị đẩy ra, một vị cung nữ đi vào, đối Hương Linh
công chúa hành lễ, nói:
-”Công chúa, vừa rồi Dạ Hoàng phái người đến truyền lời, nói là công
chúa sớm một chút nghỉ tạm, ngày mai đi nghênh đón hoàng thượng, hôm
nay, Dạ Hoàng sẽ không quấy rầy công chúa nghỉ ngơi!”
Vị cung nữ nói xong, có điểm e ngại nhìn Hương Linh công chúa liếc
mắt một cái, thân thể có chút run run đứng tại chỗ, đợi Hương Linh công
chúa đáp lời.
Hương Linh công chúa nghe xong, khóe miệng tươi cười, rất nhanh liền
trầm xuống, nàng cắn môi, trong mắt hiện lên một tia hận ý, lạnh lùng
đối vị kia cung nữ hỏi:
-”Dạ Hoàng bây giờ đang ở nơi nào?”
Vị cung nữ cũng đi theo bên người Hương Linh đã lâu, đối với thủ đoạn của công chúa, tự nhiên là nhất thanh nhị sở, nàng nghe Hương Linh công chúa hỏi, cũng không dám có nửa Khở bẩm công chúa, nghe vị công công
truyền lời nói, bởi vì Ly cung chánh phi nương nương thân mình không
khoẻ, cho nên Dạ Hoàng đến Ly cung rồi!”
Hương Linh công chúa nghe vậy, sắc mặt lại âm trầm, nàng lạnh lùng đối vị kia cung nữ khoát tay áo, ý bảo nàng ta lui ra ngoài.
Vị kia cung nữ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy như được đại xá, nửa khắc cũng không dám lưu lại vội hành lễ lui đi ra ngoài.
Mộc nhi trong lòng chợt kêu không tốt, ngay tại thời điểm nàng không
biết làm sao, hương linh công chúa đã mạnh tay đẩy ngac nàng xuống đất,
sau đó dương tay hung hăng đánh nàng một bạt tai, tức giận quát:
-”Ngươi tiện tỳ này! Ngươi vừa mới cười nhạo Bổn cung sao?”
Mộc nhi chỉ cảm thấy trên mặt một trận đau đớn, một dong máu tươi từ
trong miệng nàng chậm rãi tràn ra, nàng không dám vuốt ve cái má bỏng
rát, đem amus tươi trong miệng nuốt xuống, quỳ sụp xuống đất, run giọng
nói:
-”Công chúa hiểu rõ, nô tỳ ngay cả có mười lá gan, cũng không dám cười nhạo người mà!”
Hương Linh công chúa không vì thế mà thay đổi, nàng cười lạnh một
tiếng, lấy tay túm lấy tóc Mộc nhi tóc, ép nàng ngẩng đầu, lạnh giọng
nói:
-”Không dám? Hừ, ngươi ở ngoài mặt nói không dám, kỳ thật, nội tâm
ngươi chẳng phải hận thấu Bổn cung sao? Trong lòng ngươi nhất định là
cười nhạo Bổn cung, ngay cả tiện nhân xuất thân đê tiện cũng không bằng, đại hôn của Dạ hoàng và bổn cung sắp tới, chỉ bởi vì tiện nhân kia thân thể không khỏe mà ném bổn cung sang một bên, không hỏi không nghe thấy, trong lòng ngươi nhất định đang âm thầm cao hứng, đúng không?”
Mộc nhi hai tay gắt gao siết chặt, trong mắt hận ý càng sâu, nàng nằm ở trên mặt đất, ngữ khí lại giống như đang sợ hãi vô cùng, run giọng
nói:
-”Công chúa, nô tỳ theo người lâu như vậy, vẫn luôn đối với người
trung thành và tận tâm, tuyệt đối không có nửa điểm tư tâm! Thỉnh công
chúa minh xét!”
Hương linh công chúa bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, phút chốc buông tóc Mộc nhi, thanh âm lạnh lùng nói:
-”Trung thành và tận tâm? Ngươi trước kia, có lẽ đối với Bổn cung
trung thành và tận tâm, nhưng là, Bổn cung ngày hôm nay xử tử con tiện
tỳ không vừa mắt kia, chỉ sợ, ngươi một vốn một lời cung, hiện tại trong lòng chỉ có hận thôi?”
Nói tới đây, Hương Linh công chúa dừng một chút, bỗng nhiên lạnh lùng nói:
-”Ngươi đừng nghĩ rằng Bổn cung không biết, ngươi vẫn muốn cứu tiện
tỳ kia! Hừ, ngươi có biết vì sao Bổn cung muốn giết nàng ta không? Đó là bởi vì ngươi và nàng tình cảm vô cùng tốt, cho nên, Bổn cung mới giết
nàng. Bổn cung tuyệt đối không cho phép người bên cạnh bổn cung lén lút
có giao tình, mà các ngươi, lại phạm vào điều tối kị của Bổn cung, cho
nên, hai người các ngươi, chỉ có thể sống một người, nếu nàng không
chết, người chết sẽ là ngươi! Bổn cung không giết ngươi, chẳng qua là
bởi vì, trong các cung nhân đi theo bổn cung, khéo sao chỉ có một mình
ngươi có một chút thông minh! Nếu không phải vì lý do này, Bổn cung đã
sớm lấy mạng của ngươi rồi!”