Edit: Muỗi Vove
Ly cung.
Tuy rằng toàn bộ trong phòng ngủ đều đèn đuốc sáng trưng, nhưng là,
Yến đào vẫn cảm thấy chung quanh một mảnh lạnh lẽo, một cỗ lãnh khí, bao quanh nàng, làm thân thể nàng nhịn không được có chút run run.
Nàng vốn tưởng rằng, hết thảy có thể giấu diếm được Tử Dạ, thành công thay thế Diệp Lạc ở bên cạnh Tử Dạ hưởng hết vinh hoa phú quý, thế
nhưng, nàng như thế nào cũng không nghĩ ra, sau khi nàng hồi cung không
lâu, đã bị Tử Dạ giam lỏng ở một gian hẻo lánh trong thiên điện.
Bị giam trong thiên điện, nàng mất đi hết thảy, cơ hồ gần như tuyệt
vọng, Du Hàn hạ độc dược ở trong cơ thể nàng, làm thân thể nàng một ngày không bằng một ngày, hơn nữa, còn mất đi gần như toàn bộ võ công.
Đã không có võ công, lại bị giam ở thiên điện, chỉ có một con đường chết.
Thời điểm bị giam ở thiên điện, nàng chỉ biết, Tử Dạ đã biết thân
phận của mình, trong lòng nàng vẫn nghi hoặc, nàng rốt cuộc là ở nơi nào lộ liễu, sau này, nàng từ trong miệng một vị cung nhân vô tình biết
được, Diệp Lạc đã trở trở về cung, hơn nữa, còn mang theo đứa nhỏ.
Nàng thế này mới tuyệt vọng biết mình rốt cuộc sai ở nơi nào, thời
điểm Diệp Lạc rời khỏi hoàng cung, sớm đã mang thai, mà nàng nhất thời
đại không chú ý, cho nên mới bị hắn phát hiện thân phận, Tử Dạ phỏng
chừng sớm đã biết nàng giả dối, cho nên mới đem nàng nhốt vào trong
thiên điện.
Bất quá, nàng vẫn cảm thấy kỳ quái, vì sao Tử Dạ lại không giết nàng? Lấy tính cách của hắn, phát hiện ra nàng không phải là Diệp Lạc, hẳn đã giận dữ giết nàng mới phải, tại sao vẫn đem nàng giam lỏng?
Nhưng là, nàng vốn không có thời gian suy nghĩ những thứ này, bởi vì, độc được Du Hàn hạ vào trong cơ thể nàng đã bắt đầu có dấu hiệu phát
tác, mỗi ngày, mỗi đêm, dưới sự giày vò của kỳ độc, nàng đau đến không
ngủ được, đau đớn tra tấn, làm nàng không còn tâm tư có suy nghĩ gì
khác, nàng thầm nghĩ Du Hàn có thể sớm một chút xuất hiện, giải kỳ độc
trên người nàng.
Thế nhưng, nàng bi ai phát hiện, nàng suốt ngày sinh hoạt dưới con
mắt giám thị của người khác, nàng căn bản cũng không có cơ hội hướng Du
Hàn phát đi tin tức, nàng chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi trong vô vọng.
Ngay tại thời điểm nàng tuyệt vọng, nằm ngoài dự kiến có một chuyện
đã xảy ra, nàng lại gặp được Vệ Tử Thanh, hắn đem nàng mang về nơi Diệp
Lạc đã từng – Ly cung, cũng cảnh cáo nàng tiếp tục lấy thân phận Diệp
Lạc, sống ở đây.
Nàng tuy rằng không biết dụng ý của Vệ Tử Thanh, nhưng là, Tử Dạ hiện tại đã là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của nàng, nếu nàng không bắt lấy,
như vậy, nàng rất nhanh sẽ bị độc chết .
Cho nên, nàng đáp ứng Vệ Tử Thanh, nàng phải rời khỏi nơi ẩm ướt cũ
nát kia, nàng phải đến Ly cung, cho dù nàng không thể thay thế vị trí
của Diệp Lạc ở trong tim Tử Dạ, nhưng là, nàng vẫn có một cơ hội để
sống.
Hơn nữa, quan trọng hơn là, ở trong cung, nàng là nương nương thân
phận tôn quý, không phải người không ra người ma không ra ma bị giam
lỏng ở thiên điện, cho nên, nàng có đủ thời gian, hướng Du Hàn báo tin,
tìm cơ hội lấy được thuốc giải.
Ngày trước, người trong lòng nàng yêu nhất là Ứng Vương Tử Ảnh, vì
hắn, nàng thậm chí có thể liều lĩnh, mà bây giờ, nàng lại rốt cục hiểu
được, nguyên lai, nàng yêu chính là chính nàng, nàng không muốn chết,
hiện tại, cho dù nàng mất đi hết thảy, mất đi Tử Ảnh, tất cả cũng không
còn ý nghĩa nữa rồi, nàng chỉ hy vọng chính mình không phải chết, nàng
không muốn chết, thật sự không muốn chết!
//Đến bây giờ mới hiểu ra, không biết đã quá muộn cho Yến Đào không nữa//
Trải qua trong khoảng thời gian bị độc phát tra tấn, nàng đã bị hành
hạ đến cả người gần như tiều tụy, sớm đã không còn mỹ mạo như ngày xưa
nữa, nhưng là, thời điểm nàng dịch dung thành Diệp Lạc, lại vẫn có vài
phần tư sắc, bởi vì dung mạo Diệp Lạc khuynh quốc khuynh thành mặt,
thật sự là làm người ta kinh diễm.
Nàng dịch dung thành Diệp Lạc, mỗi khi nàng soi chính mình trong
gương, trong lòng không khỏi nổi lên ghen tị, nàng ghen tị mỹ mạo của
nàng ta, lại ghen tị nàng ta có thể dễ dàng có được đến hết thảy! Mà
nàng, mặc kệ có bao nhiêu cố gắng, trả giá bao nhiêu, đến cuối cùng, lại vẫn chuốc lấy thất bại. Giống như tình yêu của nàng đối với Tử Ảnh, hết thảy đều giống như hoa trong nước, trăng trong kính mà thôi.
Để đến khi mất hết mọi thứ! Nàng hối hận, nàng không nên trở lại Thủy Vân cung, không nên hướng Diệp Lạc báo thủ, nếu nàng không quay về, tuy rằng sẽ hai bàn tay trắng, lưu lạc giang hồ, nhưng là, nàng lại tiêu
diêu tự tại, không phải thân trúng kịch độc, lại trở thành quân cờ của
Du Hàn.
Nhưng là, nàng hiện tại hối hận đã quá muộn, nàng đã bị Du Hàn ép
uống kịch độc, sinh mệnh đã sớm như ngọn đèn, Du Hàn có thể cho nàng
giải dược hay không? Lấy tính cách của Du Hàn, nàng là người đã mất đi
giá trị lợi dụng, hắn còn để ý đến sinh tử của nàng sao?
Một giọt nước mắt trong suốt, chậm rãi chảy xuống hai gò má xương xẩu của nàng, nàng luôn luôn thông minh, lòng dạ thâm trầm, hiện tại đã mất đi nhuệ khí, con người thông minh giả dối Yến Đào đã không còn tồn tại, hiện tại Yến đào, chỉ là một thân suy yếu, tham sống sợ chết, nàng
thậm chí ngay cả một cung nữ bình thường cũng không bằng!
Lúc trước, ở Thủy Vân cung, nàng được người người tôn kính, tuy rằng
địa vị ở dưới Du Hàn, nhưng là, vẫn luôn được lão cung chủ thương yêu
trọng dụng, hơn nữa, là hộ pháp Thủy Vân cung, sau này, nàng tuy rằng
tiến cung trở thành mật thám của Thủy Vân cung, dù vậy, được người của
Thủy Vân cung cùng lão hoàng thượng che giấu, nàng ở trong cung như cá
gặp nước, địa vị cao hơn rất nhiều so với các cung nhân khác.
Mà hết thảy này, tại thời điểm nàng gặp ứng Vương đều thay đổi, khi
nàng lần đầu tiên, ở ngự hoa viên, nhìn thấy nụ cười của hắn, lòng của
nàng, sớm đã rơi vào địa ngục, rốt cuộc không về được!
Nàng bắt đầu ghen tị hắn đối với Diệp Lạc si tình, khi Ly cung bốc
cháy, nhìn thấy hắn vì Diệp Lạc mà thương tâm, nội tâm của nàng ở chỗ
sâu bên trong lại âm thầm cao hứng, nàng thậm chí còn khẩn cầu, Diệp Lạc vĩnh viễn không trở lại hoàng cung, như vậy, nàng còn có cơ hội có được tình yêu của hắn, thế nhưng, nàng thất vọng rồi, Diệp Lạc hồi cung,
thậm chí, còn gặp lại hắn!
Yến Đào bi thương 2
Edit: Muỗi Vove
Đây hết thảy, làm lý trí nàng nhất thời bị lòng ghen ghét che mắt,
nàng liều lĩnh phản bội Diệp Lạc, phản bội Thủy Vân cung, nàng thầm
nghĩ, cùng hắn song túc song phi, thoát ly khỏi nơi này, quên đi Diệp
Lạc, bởi vì, nàng muốn độc chiếm hắn!
Thế nhưng, tất cả lại không thuận lợi như những gì nàng ảo tưởng, hắn rất nhanh liền phát hiện ra nàng, cũng tàn nhẫn vứt bỏ nàng, thực sự
là một sự đả kích rất lớn, tâm hồn của bởi vì quá ghen ghét cùng không
cam lòng, mà trở nên vặn vẹo, trở nên âm tàn .
Nàng đem toàn bộ, tính hết trên người Diệp Lạc, bởi vì, nếu không
phải Diệp Lạc, nàng như thế nào có thể bị người nàng yêu nhất vô tình
vứt bỏ như thế? Cho nên, nàng lựa chọn trở về Thủy Vân cung, nàng muốn
giết Diệp Lạc!
Chỉ tiếc là quyết định này, chính là cái sai nhất trong đời nàng,
nàng trở về Thủy Vân cung, lại chuốc lấy những chuỗi ngày đau khổ, nàng
biết vậy đã chẳng làm, hận chính mình lấy oán trả ơn, lão cung chủ đối
với nàng ân trọng như núi, nàng lại muốn giết nữ nhi duy nhất của bà,
chẳng lẽ, đây là báo ứng của nàng sao?
Nghĩ đến đây, khóe miệng Yến Đào không khỏi lộ ra một nụ cười thê
lương, nàng kinh ngạc nhìn ánh nến yên lặng cháy trên một cái đế tinh
xảo, trong lòng hối hận không thôi, nàng lang tâm cẩu phế như thế, lão
cung chủ trên trời có linh thiêng, cũng sẽ không tha thứ nàng? Nếu như
nàng thật sự bị độc đến chết, xuống dưới cửu tuyền, nàng còn mặt mũi nào gặp lão cung chủ?
Mà hắn, Ứng Vương, nam nhân tuấn mỹ tựa thiên tiên, hiện tại đang ở
nơi nào? Có hay không đang ở bên cạnh Diệp Lạc, nhu tình tràn ngập? Hắn
có biết, trong hoàng cung, có một nữ nhân yêu hắn sâu sắc, sắp chết đi
không?
Nếu hắn biết nàng chết, hắn có thể hay không vì nàng mà thương tâm
khổ sở? Hắn sẽ không vì nàng khổ sở, chỉ sợ, hiện tại hắn sớm đã quên
nàng rồi!
Nước mắt, giống như hạt châu đứt tuyến, từng giọt từng giọt chảy dài
trên gương mặt xanh xao của Yến Đào, nàng không cam lòng, thật sự không
cam lòng, nàng không nghĩ cứ như thế chết đi, trong nội tâm nàng hối hận chính mình ghen tị với Diệp Lạc, điên cuồng gặm nát lương tâm nàng,
hành hạ đến nàng hàng đêm không thể an bình!
Nàng muốn thay đổi hết thảy, nhưng là, nàng lại bất lực, nàng muốn
được Ứng Vương yêu, thay thế vị trí Diệp Lạc trong lòng Ứng Vương, lại
vĩnh viễn cũng không bao giờ làm được! Nàng ghen ghét Diệp Lạc, lại cảm
thấy thẹn với lão cung chủ, đây hết thảy, hết thảy, đều làm nàng lâm vào mâu thuẫn.
Một hồi tiếng bước chân truyền đến, làm thức tỉnh Yến Đào đang lâm
vào trầm tư, nàng cực kỳ nhanh lau đi nước mắt trên mặt, lẳng lặng yên
nhìn cửa phòng ngủ đang đống chặt.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Tử Dạ một thân long bào bước vào.
Nhìn thấy Tử Dạ, tâm Yến Đào chấn động, thân thể nàng không tự chủ
được run rẩy, từ trên ghế đứng lên, đối Tử Dạ nhẹ nhàng hành lễ, run
giọng nói:
-”Nô tỳ khấu kiến hoàng thượng. . . . . . .”
Tử Dạ mặt không thay đổi nhìn thoáng qua người có dung mạo y hệt Diệp Lạc, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, nhưng là, tia đau đớn chỉ lướt qua, rất nhanh, đôi môi mỏng như băng nhếch lên một ý cười trào phúng,
lạnh lùng thốt:
-”Nô tỳ? Ngươi không phải hẳn nên tự xưng là Lạc nhi sao? Bộ dáng này, chẳng phải chính là Lạc nhi sao?”
Tim Yến Đào thắt lại, lấy thông minh của nầng, như thế nào lại nghe
không ra Tử Dạ đang mỉa mai nàng? Thế nhưng, những lời hắn nói đều là
thật, làm nàng không thể nào phản bác, nàng lúc trước cố ý trà trộn vào
cung, vì giả mạo Diệp Lạc, nên tự xem mình là Diệp Lạc xưng hô trước mặt hắn!
Nếu là Yến Đào trong quá khứ, bị ta chế nhạo như thế, nhất định trong lòng sẽ nảy sinh oán hận cùng không cam lòng, nhưng là, nàng bây giờ,
sớm đã mất đi nhuệ khí lúc trước, nàng hiện tại tham sống sợ chết, mà Tử Dạ lại là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của nàng, cho nên, nàng hai chân
nàng mềm nhũn, nặng nề quỳ xuống mặt đất, run giọng nói:
-”Nô tỳ có tội, xin hoàng thượng thứ tội. . . . . . . .”
Tử Dạ nhìn Yến Đào quỳ trên mặt đất cả người phát run, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, nữ nhân yếu đuối vô sỉ này, dịch dung thành bộ
dáng Diệp Lạc, làm trong lòng hắn thật không thoải mái, nhưng là, vì
không muốn ảnh hưởng đến đại cục, hắn không thể không làm như vậy!
Tử Dạ nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Yến Đào, trong lòng không khỏi nghĩ
đến biểu tình lạnh nhạt của Diệp Lạc, cùng một khuôn mặt, lại có thể bất đồng như vậy, trên thế gian này, nữ tử đối mặt với cái chết vẫn mặt
không đổi sắc, trừ bỏ nàng, còn có ai nữa đây?
Ban đầu ở núi Thiên Hoa, nàng vì cứu hắn, không chút do dự cùng hắn
nhảy xuống vách núi đen, khiến người ta châm chọc là, Diệp Linh – người
luôn miệng nói thương hắn lại dùng hắn để chắn trước lưỡi đao của địch
nhân, nữ nhân trước mắt này cảm giác cũng như vậy. Nàng lúc trước luôn
miệng nói nàng yêu Tử Ảnh, nhưng bây giờ hèn mọn quỳ trước mặt hắn, chỉ
bởi vì thân phận bị bại lộ, tham sống sợ chết!
//Xem Dạ ca đánh giá kìa, làm gì có ai không tham sống sợ chết, cũng không thể vì thế mà coi thường người khác được//
Nếu đổi là nàng, nàng chỉ sợ vĩnh viễn đứng thẳng, quật cường ngẩng
đầu nhìn hắn, không tiếng động mà chỉ trích hắn, giống như thời điểm lúc trước hiểu lầm nàng, nàng chưa bao giờ hướng hắn giải thích, cũng như
lúc này, nàng tuyệt tình rời đi, không có để cho hắn một cơ hội giải
thích!
Nghĩ đến đây, Tử Dạ chỉ cảm thấy trong lòng ẩn ẩn đau, hắn hít thật
sâu một hơi, cưỡng chế đau đớn trong lòng, lạnh lùng đối Yến đào nói:
-”Yến Đào, ngươi cũng biết, ngươi đã phạm vào tội khi quân?”
Yến Đào thân thể gầy yếu, nằm ở trên mặt đất, mặt xám như tro, thanh âm run rẩy nói:
-“Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ biết sai rồi, thỉnh hoàng thượng tha mạng. . . . . . . .”
Tử Dạ lạnh lùng cười, ngữ khí không chút tình cảm nói:
-”Được rồi, nếu trẫm muốn giết ngươi, thì sớm đã ra tay rồi, làm gì
chờ tới bây giờ? Ngươi bây giờ cũng không cần lo lắng, bởi vì trẫm sẽ
không giết ngươi, tự nhiên là có có nguyên nhân, ngươi chỉ cần, tiếp tục diễn vở kịch này, trẫm tự nhiên sẽ tha cho ngươi một mạng!”
Nói tới đây, Tử Dạ dừng một chút, sắc mặt từ từ trầm xuống, lạnh giọng quát:
-”Nếu như ngươi khinh suất để người ta phát hiện ra thân phận, như vậy, trẫm sẽ không do dự giết ngươi!”
Yến Đào bị ngữ khí lạnh như băng của Tử Dạ dọa sợ đến phát run, nàng
quỳ trên đất, ngay cả một cử động cũng không dám, run giọng nói:
-”Nô tỳ nhất định không phụ sự giao phó của hoàng thượng!”
Khóe miệng Tử Dạ nhếch lên một nụ cười không chút độ ấm, ánh mắt hắn
lạnh như băng, dừng lại ở trên người Yến Đà, qua một hồi lâu, mới lạnh
lùng xoay người, nhanh chóng rời đi.