Lời của Diệp phu nhân khiến cả Diệp Lạc và Diệp Hạo đều ngây ngẩn cả
người, Diệp Lạc mặc dù không thường xuyên ở trong Diệp phủ nhưng dù sao
cũng biết Diệp phu nhân nhiều năm, nàng rất rõ ràng quá khứ là hoa khôi
một thời Diệp phu nhân không bao giờ muốn nhắc đến. Mà bây giờ bà ta lại đề cập đến chuyện năm xưa cùng với Sở hoàng, thật khiến cho người ta
ngạc nhiên!
Diệp Hạo thì càng không cần phải nói, bởi vì Diệp phu nhân là mẹ ruột của hắn, hắn biết rõ quá khứ ở Di Hồng lâu là vết sẹo khó mờ trong lòng mẫu thân, thậm chí ngay cả gia nhân trong phủ chỉ cần nhắc tới một từ
Di Hồng lâu kết quả sẽ không thương tiếc bị mẹ hắn động thủ bán vào Di
Hồng lâu.
Mà bây giờ mẫu thân lại chính miệng nói ra, thậm chí còn nói bà đã từng là hoa khôi, đúng là làm cho Diệp Hạo kinh ngạc.
Trên mặt Sở Hoàng hiện lên một tia nghi hoặc, hắn nghiêm túc nhìn Diệp phu nhân, qua thật lâu sau mới có điểm chần chờ hỏi:
-“Ngươi là Xuân nhi? Ngươi chính là hoa khôi có giọng hát làm say lòng người hai mươi năm trước?
Diệp phu nhân nhìn Sở Hoàng ánh mắt xa lạ cùng hoài nghi thì hai chân mềm nhũn rồi đột nhiên ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt sớm đã che mờ
khuôn mặt bà.
Đúng vậy bà đúng là Xuân nhi, là hoa khôi hai mươi năm trước của Di
Hồng lâu, khi đó có biết bao nhiêu vương tông công tử vì giọng hát của
bà mà say như điếu đổ. Bao nhiêu nam nhân vì nụ cười của bà mà sẵn sàng
đánh đổi mọi thứ.
Khi đó bà xinh đẹp như hoa, tuy rằng xuất thân phong trần, nhưng là
bà lại cực kỳ tâm cao khí ngạo, đối với những nam nhân bình thường bà
không bao giờ để vào mắt, trong lòng nàng vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi một
nam nhân là định mệnh của đời bà.
Trời không phụ lòng người, bà rốt cục gặp được hắn, nam nhân phong độ cử chỉ ôn nhu, hắn dung mạo tuấn mỹ, trên người lại có một khí chất hơn người.
Nhưng tại thời điểm đó cô nương bên cạnh hắn không phải là bà. Bà rõ
ràng là hoa khôi đẹp nhất Di Hồng lâu, hắn chỉ là không nhìn thấy nàng
mà thôi, cô ngương bên cạnh hắn bà không chút nào để vào mắt.
Cho nên bà ước tính thời gian khi hắn vui đùa ở nhã gian trong tiểu
viện, bà khẽ ca một khúc say xuân, tiếng ca quả nhiên hấp dẫn sự chú ý
của hắn, khi hắn mở cửa sổ gian nhã phòng ánh mắt lộ ra một tia say mê
nhìn về phía bà thì bà biết rằng mình đã thành công!
Mấy ngày kế tiếp hắn đối với bà nổi lên hứng thú, nhưng là bà ở trong giang hồ lăn lộn nhiều năm như vậy làm sao lại không hiểu tâm ý của nam nhân, cho nên kế tiếp bà cũng không vồn vã yêu thương nhung nhớ, mà là
đối với hắn khi gần khi xa, lúc thắm thiết khi lạnh lùng.
Cứ như vậy hắn rốt cục nhịn không được nói cho bà biết hắn muốn có bà, sẽ vì bà chuộc thân rời đi Di Hồng Lâu.
Hắn tuy rằng không nói cho bà biết thân phận của mình, nhưng là, nhìn ngọc bội bên người hắn có thể thấy hắn tuyệt đối không phải là người
bình thường.
Bà không muốn mất đi hắn, bởi vì bà đã yêu hắn rồi, cho nên buổi tối
trước khi hắn rời đi một ngày, bà đã đem thứ trân quý nhất của người con gái trao cho hắn!
Đêm hôm đó, hắn ở bên tai bà nói những lời yêu thương, cho đến bây
giờ dù đã qua nhiều năm, bà vẫn nhớ rõ như in mỗi một động tác mỗi câu
nói của hắn.
Hắn nói với bà hắn là người Sở quốc, hiện tại bởi vì có chuyện quan
trọng cho nên mới đến Tây Lương quốc, chờ đến khi xong xuôi mọi việc,
hắn sẽ trở lại đón bà, hắn còn để lại cho bà ngọc bội đính ước tượng
trưng cho tình cảm của hai người.
Thời gian nháy mắt trôi đi, sau khi hắn rời đi bà sống trong sự chờ
đợi mỏi mòn, mà hắn chuyến đi này giống như sẽ không bao giờ trở lại,
nếu như hắn phụ bà không đến tìm bà nữa thì bà vĩnh viễn cũng chỉ là một nữ tử phong trần, nhưng là, nàng lại phát hiện một chuyện cực kỳ đáng
sợ, sau đêm xuân ấy trong bụng bà sớm đã mang đứa nhỏ.
Phát hiện này khiến bà thất kinh, bởi vì nếu chuyện hoa khôi Di Hồng
lâu mang thai truyền ra ngoài, đến lúc đó bà có thể an ổn làm một hoa
khôi nữa hay sao? Một nữ nhân mang thai làm sao có thể làm hoa khôi?
Ngay tại thời điểm bà bối rối nhất, đại công tử Diệp gia xuất hiện
trong tầm mắt của bà, bà mặc dù là thanh lâu nữ tử, nhưng là so với
những nữ tử thanh lâu khác bà không ngốc nghếch chờ đợi một chỗ, cho nên bà rất nhanh liền thay đổi chủ ý chuốc say đại công tử Diệp gia, sau đó ép nha hoàn bên người dùng một thân trong sạch cùng Diệp gia đại công
tử ân ái một đêm, đến buổi sáng hôm sau thừa lúc hắn ta chưa tỉnh liền
đuổi nha hoàn đó ra ngoài.
Quả nhiên hắn bị lừa mà nghĩ rằng bà đã ở cùng với hắn một đêm, cho
nên một tháng sau bà tuyên bố mang thai hài tử của hắn buộc hắn thú bà,
hắn cũng ngoan ngoãn cưới bà.
Bà thành công trở thành thị thiếp Diệp gia, cũng nhận được muôn vàn
sủng ái của hắn, nhưng là, bà vẫn lấy lý do mang bầu không để cho hắn
chạm vào thân thể, bởi vì đây chỉ là kế tạm thời, người mà bà luôn chờ
đợi chính là cha đẻ của con bà!
Nhưng là bà lại trăm triệu không ngờ mãi cho đến khi bà sanh đứa nhỏ
ra hắn cũng không có xuất hiện! Mà bà từ lúc bắt đầu oán giận dần dần
cũng trở nên tuyệt vọng! Thời gian một năm một năm đi qua, lòng của bà
sớm đã chết lặng, rốt cục bà quyết định không nghĩ đến hắn nữa, bà dần
dần tiếp nhận Diệp đại công tử, cũng bắt đầu dùng tâm kế loại bỏ từng
người từng người một bên cạnh hắn, cuối cùng như nguyện bà trở thành
Diệp gia chính thất đại phu nhân.
P/S: ta mới đi sinh nhật con bạn về, post bài hơi muộn, các nàng thông cảm nghen
Bớt hỏa diễm
Edit: Muỗi Vove
Vốn tưởng rằng cả đời này bà và hắn sẽ không gặp lại, không ngờ sự
tình qua hai mươi năm tưởng rằng đã quên lãng, hắn lại đột nhiên xuất
hiện ở trước mặt bà, tuy rằng bà không biết hắn tại sao lại đột nhiên
xuất hiện ở Diệp gia, nhưng là nàng làm mất đi ngữ khí của hắn lý biết
hắn xuất hiện ở nơi này cũng không phải bởi vì nàng hơn nữa hắn cũng sớm đã đã quên nàng! Lời hứa năm đó tựa cơn gió thoảng qua không còn thấy
bóng dáng tăm hơi! Tình yêu của hắn chẳng qua chỉ là một hồi mê luyến,
thời điểm hắn rời đi hẳn cũng đã chấm dứt rồi. Mà bà đối với hắn lại là
tình yêu khắc cốt minh tâm đau triệt cả đời.
Sở Hoàng nữ nhân ngã bệt trên mặt đất trước mặt, trong đầu mơ hồ hiện lên dung nhan kiều diễm, mỹ nhân khiến hắn mê mẩn năm xưa.
Hai mươi năm trước hắn bởi vì trong nước xảy ra chiến loạn cho nên
đến Tây Lương quốc mượn binh, hắn lúc ấy còn chưa đăng cơ làm đế mà chỉ là một thái tử, bởi vì phụ hoàng đột nhiên băng hà đệ đệ của hắn Vân
Vương khởi binh tạo phản, hắn bất đắc dĩ đành phải đến Tây Lương quốc
mượn binh.
Ở Tây Lương quốc tại Di Hồng lâu hắn biết đến nàng, nàng là hoa khôi
tên Xuân nhi yêu kiều diễm lệ hơn nữa giỏi mị hoặc nam nhân, hắn đối với nàng là nhất kiến chung tình, chỉ gặp nàng vỏn vẹn vài ngày nàng đã
chiếm trọn trái tim hắn rồi.
Vì thế hắn cùng với nàng có một đoạn phong hoa tuyết nguyệt, chỉ là
thời gian ngắn ngủi, thời điểm khi hắn chuẩn bị rời đi, nhìn nàng khóc
như mưa, trong lòng hắn có một tia cảm động cho nên hắn hướng nàng hứa
hẹn sau khi về nước nhất định sẽ tới đón nàng.
Sau khi mượn binh hắn thuận lợi lên ngôi, hắn đã định phái người đi
đón nàng, nhưng là lễ đại hôn với hoàng hậu tiến hành quá nhanh hơn nữa
hoàng hậu so với Xuân nhi đẹp hơn mấy phần cùng hậu cung ba nghìn giai
lệ, hắn sớm đã quên mất có một người đang ở Di Hồng lâu chờ hắn.
Mà nay gặp lại nàng sớm đã mất đi vẻ mỹ mạo hấp dẫn, hắn dao có thể đối với nữ nhân nhuốm đầy tuổi tác như thế này mà động tâm?
Nhìn Sở Hoàng ánh mắt lạnh như băng Diệp phu nhân chỉ cảm thấy lòng
đau như dao cắt, hai mươi năm mỗi khi nhìn Diệp Hạo bà lại nghĩ đến hắn, bà thậm chí ở trong lòng không ngừng thuyết phục chính mình, bà không
muốn thừa nhận hắn phụ tấm lòng bà, không muốn thừa nhận hắn căn bản là
không thương bà!
Phần tình cảm này vẫn giày vò bám lấy bà suốt bao nhiêu năm, cho dù
Diệp Lão gia đối với bà yêu thương hết lòng, nhưng là lòng của bà lại
thủy chung không quên người nam nhân đã từng thương tổn mình.
Cho nên bà không cam lòng không cam lòng thừa nhận từng bị người nam
nhân này lừa gạt đùa bỡn, bà muốn hắn phải hối hận, hối hận hắn từng như vậy đối với bà!
Nghĩ đến đây, trên mặt Diệp phu nhân lộ ra một nụ cười quỷ dị, bà
bỗng nhiên đứng dậy bước đến bên cạnh Diệp Hạo vén ống tay áo lên đến bả vai của Diệp Hạo, chỉ thấy trên cánh tay trắng noãn rõ ràng một cái bớt giống như hỏa diễm.
Diệp phu nhân điên cuồng cười lớn, hai mắt bà gắt gao nhìn thẳng Sở hoàng, lạnh lùng nói:
-“Ngươi còn nhớ rõ không? Ha ha. . . . . . . “
Bà buông tay Diệp Hạo ra, chỉ thẳng vào Sở Hoàng, tức giận nói:
-“Ngươi có thể quên ta, nhưng cái này ngươi vĩnh viễn cũng quên không được. . . . .”
Diệp Lạc ở một bên nhìn hành động của Diệp phu nhân, một ý nghĩ đáng
sợ hiện lên trong đầu làm nàng không thể tin được mở to hai mắt nhìn vẻ mặt điên cuồng của Diệp phu nhân, chuyện này quá mức kinh thế hãi tục, nàng không dám tin nàng tại chỗ này đã chứng kiến hết thảy.
Mà Diệp Hạo, hắn kinh hách không thua gì Diệp Lạc, nhìn mẫu thân mình hành động quái dị, lại nhìn Sở hoàng vẫn đứng yên giữ thái độ im lặng,
trong tim hắn mơ hồ đã biết chuyện gì xảy ra, hắn không dám tin đây là
thật, nhưng giờ phút này nội tâm của hắn cảm giác như thể mọi thống khổ
từ trước đến nay của hắn có thể chấm dứt, có nhiều hơn một tia chờ đợi
cùng vui sướng.
Mọi người ở đây đều âm thầm tự đoán, thời điểm Sở hoàng vẫn đang trầm mặc biểu tình đột nhiên có biến hóa, hắn từ lúc mới bắt đầu không tin
dần dần biến thành kinh ngạc, ánh mắt nhìn Diệp phu nhân lại nhìn một
chút Diệp Hạo đứng bên cạnh, thanh âm có chút kích động nói:
-“Xuân nhi. . . . . . . Hắn. . . . . Hắn là con ta. . . . . . . . ?”
Lời của Sở Hoàng khiến mọi người một hồi trầm mặc, Diệp Hạo thống khổ nhìn Diệp phu nhân, mà Diệp phu nhân vẫn đang chìm đắm trong niềm vui
sướng được trả thù, bà căn bản không để ý tới Diệp Hạo mà là điên cuồng
cười ha hả, nhưng đột nhiên tiếng cười im bặt, trên mặt bà hiện lên một
tia sợ hãi.
Mọi người theo ánh mắt của bà nhìn lại, chỉ thấy lối vào sân không biết Diệp lão gia cùng quản gia đã đứng ở đó từ lúc nào.
Diệp phu nhân thấy Diệp lão gia không lên tiếng trên mặt lộ ra một
tia kinh hoảng, bà run rẩy đi lên vài bước kéo góc tay áo Diệp lão gia,
bối rối hỏi:
-“Lão gia, sao ông lại ở nơi này?”
Diệp lão gia biểu tình thống khổ nhìn Diệp phu nhân, nữ nhân mà hắn
sủng ái hai mươi năm nay, hiện tại chính tai hắn nghe được nàng đối với
hắn phản bội, nguyên lai nhi tử hắn vẫn luôn yêu thương lại không phải
là con của hắn! Đả kích như vậy cơ hồ làm hắn chịu không nổi! Tim của
hắn đang tức giận đồng thời cũng đau triệt nội tâm.
Diệp lão gia run run nâng lên tay nặng nề đánh Diệp phu nhân một cái cái tát, tức thì nóng giận công tâm quát:
-“Ngươi. . . . . Tiện nhân này. . . . . . “
Diệp lão gia một câu vẫn chưa nói xong liền phún ra một ngụm máu tươi, thân thể nháy mắt lung lay sắp đổ.
Quản gia kinh hãi đang muốn vươn tay ra dìu hắn, lúc này một bóng
người màu trắng rất nhanh xuất hiện lên vững vàng đỡ Diệp lão gia.