Dù sao bà cũng cùng Diệp lão gia sống với nhau bao nhiêu năm như vậy, hơn nữa Diệp lão gia đối với bà luôn ngoan ngoãn phục tùng, thực ra
Diệp phu nhân không phải chưa từng rung động, nhìn Diệp lão gia sắc mặt
trắng bệch, thân thể lung lay sắp đổ, trên mặt lần đầu tiên lộ ra áy
náy, bà muốn tiến đến đỡ lấy Diệp lão gia, nhưng là mắt nhìn thấy Diệp
Lạc tức thì thu tay lại.
Diệp Lạc tâm tình phức tạp nhìn sắc mặt trắng bệch của Diệp lão gia,
ông ta là cha của nàng, thế nhưng chưa từng quan tâm đến nàng, thậm chí
cũng bởi vì ông ta vô tình đã khiến mẫu thân của nàng phải qua đời sớm,
hiện tại để ông ta nếm thử mùi vị bị người yêu phản bội nàng không phải
hẳn nên cao hứng sao? Mẫu thân bị nhiều ủy khuất như vậy đều là bởi vì
ông ta, hiện tại người nam nhân này bị báo ứng, nàng hẳn là vui sướng
khi người gặp họa mới đúng, vì sao khi nhìn đến biểu tình đau thương của Diệp lão gia nàng lại cảm thấy không đành lòng?
Diệp lão gia hai mắt đục ngầu, khi hắn thấy rõ ràng người đỡ lấy mình khẽ mỉm cười, hai tay của hắn nắm chặt lấy tay Diệp Lạc, khó khăn nói:
-“Hồng nhi. . . . . . Là nàng sao. . . . . . ? Nàng rốt cục cũng trở
về thăm ta . . . . . . . Nàng. . . . . Nàng tha thứ cho ta sao. . . . . . . . ?”
Nhìn ánh mắt chờ đợi của Diệp lão gia Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong
lòng một trận chua xót, nước mắt nhịn không được ướt hết cả hốc mắt.
Nàng cố nén xúc động trong lòng đem Diệp lão gia giao cho quản gia nói:
-“Dìu lão gia về phòng nghỉ ngơi đi!”
Quản gia đỡ lấy Diệp lão gia đang muốn rời đi, lại bất đắc dĩ vì Diệp lão gia lại không chịu buông, đôi mắt đục ngầu vẫn gắt gao nhìn chăm
chú vào trên người Diệp Lạc, khàn giọng nói:
-“Hồng nhi. . . . . . Đừng rời khỏi ta. . . . . . . Xin nàng. . . . . . .”
Diệp Lạc nhìn thoáng qua vẻ mặt khó xử của quản gia, hít thật sâu một hơi sau đó dùng sức giãy ra khỏi bàn tay Diệp lão gia nói:
-“Ngươi. . . . . . .”
Diệp Lạc lời còn chưa nói hết, Diệp phu nhân giống như nổi điên xông
tới đem Diệp lão gia cùng Diệp Lạc tách ra, vẻ mặt bà nhăn nhó nhìn Diệp lão gia, kêu ầm lên:
-“Làm sao ông có thể đứng trước mặt ta mà lại nghĩ đến con hồ ly tinh kia? Ta cho ông biết, Hồng nhi của ông đã sớm chết, đã chết rồi! Nàng
căn bản là không phải Hồng nhi của ông, nàng chỉ một con hồ ly tinh
không biết từ nơi nào tới thôi!”
Sở Hoàng nhìn tình cảnh hỗn độn trước mắt, lại nhìn đến Diệp Lạc cùng Diệp phu nhân đang vây quanh một lão già, trong lòng có điểm không vui, hắn lạnh lùng nhìn Diệp lão gia nói:
-“Bất quá chỉ là một lão nhân sắp chết có cái gì phải ồn ào? Được
rồi, Xuân nhi xem ra nàng đã sinh cho ta một nhi tử, qua ít ngày nữa
liền theo ta về nước thôi!”
Sở Hoàng vừa dứt lời Diệp lão gia lại bị tức giận đến ngất đi, Diệp
Lạc trong mắt hiện lên một chút tức giận, nàng bất động thanh sắc phân
phó quản gia đem Diệp lão gia dẫn đi sau đó chậm rãi quay lại, mặt không thay đổi nhìn Sở hoàng, thanh âm lạnh lùng nói:
-“Ta bất kể ngươi có nhiều quyền thế như thế nào, chỉ cần ngươi thương hại đến ông ấy, ta liền giết ngươi!”
Sở Hoàng bị sát khí trên người Diệp Lạc dọa cho hoảng sợ, hắn phẫn nộ nhìn Diệp Lạc nói:
-“Ngươi. . . . . Dám nói như thế với ta . . . . ?”
Diệp Lạc không thèm trả lời câu hỏi của Sở hoàng, chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt kiên định không thay đổi.
Sở Hoàng bị ánh mắt lạnh lùng của Diệp Lạc nhìn đến mất tự nhiên, hắn không dám tiếp tục đấu mắt với Diệp Lạc mà chuyển hướng sang người vẫn
im lặng thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên, hỏi:
-“Ngươi là con trai ta đến lúc đó cùng ta về nước thôi! Con ta không thể lưu lạc ở bên ngoài”
Diệp Hạo trên mặt vẫn một mảnh bình tĩnh làm người ta nhìn không tới
nội tâm của hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn chậm rãi dừng ở trên người Sở
hoàng, thản nhiên nói:
-“Ngươi dựa vào cái gì nói ta là nhi tử của ngươi?”
Sở Hoàng cười ngạo nghễ nói:
-“Trên tay ngươi có bớt huyết mạch của hoàng gia, đó là minh chứng xác đang nhất!”
Huyết mạch hoàng gia? Lời nói của Sở hoàng làm Diệp Hạo sững sờ, hắn bật thốt lên hỏi:
-“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Sở Hoàng kiêu ngạo nhìn Diệp Hạo nói:
-“Trẫm là Đại Sở quốc hoàng đế! Còn ngươi chính là nhi tử của trẫm!”
Nghe thấy thân phận của Sở hoàng, Diệp Hạo ngây ngẩn cả người, hắn
không thể tin được quay đầu hướng mẫu thân muốn xác nhân, mà Diệp phu
nhân chỉ ngơ ngác đứng yên một chỗ. Mãi cho đến một lúc lâu bà mới bỗng
nhiên wow một tiếng khóc rống lên, sau đó nằm ngoài dự kiến xoay người
chạy ra ngoài. Thậm chí ngay cả Diệp Linh vẫn đang nằm trên mặt đất cũng quên mất!
Diệp Hạo biểu tình phức tạp nhìn bóng lưng Diệp phu nhân rời đi, sau đó thu hồi ánh mắt thản nhiên đối Sở Hoàng nói:
-“Không, ta không phải con của ngươi, kể từ lúc ngươi bỏ rơi mẫu thân ta hai mươi năm trước ta không còn là con của ngươi nữa! Được rồi,
ngươi đi đi, đừng quấy rầy sự yên tĩnh trong nhà của ta!
Sở Hoàng không thể tin được nhìn Diệp Hạo, hắn không tin khi biết
được thân phận của hắn y vẫn có thể bình tĩnh đối diện hắn, hắn là vua
của một nước, thân phận cao cao tại thượng, y là con hắn hắn nên cao
hứng mới phải, vậy mà y lại không nguyện ý thừa nhận là con hắn? Chẳng
lẽ là con hắn khiaeesn y thấy khó chịu như vậy sao?
Nghĩ đến đây Sở Hoàng phẫn nộ chỉ vào Diệp Hạo tức giận nói:
-“Ngươi không chịu theo trẫm là vì lão đầu kia sao? Nếu là như vậy trẫm sẽ đem hắn ta giết chết . . . . . .”
Sở hoàng lời còn chưa nói xong, chỉ nghe tiếng kiếm tra ra khỏi vỏ,
ngay tức khắc một thanh kiếm sáng loáng gác lên trên cổ hắn, Diệp Lạc
ánh mắt lạnh như băng lạnh lùng nhìn hắn.
Diệp Hạo ánh mắt dừng trên dung nhan tuyệt mỹ của Diệp Lạc, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, rốt cục hắn khẽ thở dài một hơi nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Diệp Lạc, lấy tay vỗ vỗ lên hai vai nhu nhược của Diệp
Lạc, dùng ngữ khí cực kỳ kiên định, chậm rãi nói:
-“Lạc nhi thả hắn ra đi! Muội yên tâm, ta vĩnh viễn là đại ca của
muội, là con của Diệp gia này! Quá khứ hết thảy đều không quan trọng! »
Diệp Lạc cảm kích nhìn Diệp Hạo, chậm rãi thu hồi kiếm, nàng biết
Diệp Hạo đã hiểu được tâm sự của nàng. Kỳ thật nàng cũng không phản đối
Diệp Hạo nhận cha của mình, nhưng điều nàng lo lắng chính là Diệp lão
gia cùng Diệp lão thái gia, đặc biệt là Diệp lão thái gia ông đã già
rồi, tuyệt đối sẽ không chịu được cú sốc này đâu! Nếu như Diệp lão tháy
gia biết được chân tướng sự thật đối với một lão nhân gần đất xa trời
chính là một đả kích trí mạng.
Sắc niệm
Edit : Muỗi Vove
Diệp Hạo không để ý đến Sở Hoàng, mà chỉ lặng yên nhìn Diệp Lạc, lâu
như vậy không thấy, nàng hết thảy đều thay đổi, đều khiến hắn giật mình, hắn đột nhiên phát hiện, chính mình dĩ nhiên cho tới bây giờ cũng không nhìn rõ nàng nàng, vẻ đẹp của nàng, thông minh của nàng, thiện lương
của nàng, hắn cho tới bây giờ, mới hiểu được, vì sao Tử Dạ lại thay lòng đổi dạ yêu nàng, hiện tại hắn rốt cục hiểu được, tại sao mình cũng bị
hấp dẫn, bởi vì, cho dù nàng che dấu dung mạo của mình, nhưng là, nàng
vĩnh viễn không che dấu được bản thân phát ra ánh sáng, có thể lấy ơn
báo oán, người lạnh nhạt như nàng, trên thế gian có được mấy người?
Hắn là thương nhân, mưa gió trên thương trường, gặp qua rất nhiều
kiểu người âm hiểu giả dối, chính vì thế tính cách của Diệp Lạc, đúng là nguyên nhân hấp dẫn hắn, nhưng là, hắn sẽ không cưỡng cầu nàng, bởi vì, hắn biết, trong lòng Diệp Lạc, vĩnh viễn chỉ xem hắn là đại ca! Đúng
vậy, hắn chính là đại ca của nàng, hắn vĩnh viễn ở bên cạnh che chở cho
nàng.
Hắn từ nhỏ sống ở Diệp gia, được thương yêu che chở mà lớn lên, Diệp
gia mọi người, đều đối với hắn yêu thương phải phép, đơn giản vì, hắn
là trưởng tử của Diệp gia, lại là người kế thừa gia nghiệp duy nhất của
Diệp gia, tuy rằng hắn cùng với Diệp lão gia không giống nhau, nhưng là, hắn chưa từng có hoài nghi tới, huyết mạch của mình.
Hắn chưa từng nghĩ tới, hắn không phải là nhi tử Diệp lão gia, bởi
vì, ở Diệp gia, tất cả mọi người chưa từng hoài nghi tới điểm này, nếu,
nếu hôm nay không phải cơ duyên xảo hợp, thân thế của hắn chỉ sợ sẽ vĩnh viễn bị mẫu thân giấu diếm, như vậy, hắn cũng sẽ mãi là trưởng tử Diệp
gia, cũng vĩnh viễn che giấu tình yêu cấm kỵ với muội muội của mình, bị
giày vò mà sống.
Mà nay, hắn rốt cục biết được thân thế của mình, nguyên lai, hắn cùng với người khác cũng không có gì bất đồng, hắn yêu nàng, đơn giản bởi vì hắn và nàng căn bản không có liên hệ máu mủ, đây là tình yêu nam nữ
thuần túy, không tồn tại bất cứ cấm kỵ gì.
Hắn có thể thản nhiên đối mặt với thân thế của mình, nhưng là, hắn
lại không thể thản nhiên rời đi cùng cha ruột của mình, cho dù thân phận của ông ta có hiển hách như thế nào, có cao cao tại thượng ra sao, đối
với hắn cũng không quan trọng, bởi vì, hắn lớn lên ở Diệp gia, là người
của Diệp gia nuôi sống hắn, cho hắn mọi điều yêu thương, là người của
diệp gia, cũng không phải là người cha ruột cao cao tại thượng kia!
Ân tình cùng thâm tình hai mươi năm qua, cũng sẽ không bơi cha ruột
của mình là có thểr vì sự trở về của cha ruột hắn mà như thế lau đi, ở
trong lòng của hắn, người của Diệp gia đã sớm chiếm một vị trí trọng
yếu, bọn họ là thân nhân của hắn, sau khi thân thế hắn bị vạch trần, bọn họ lại là ân nhân của hắn!
Tuy rằng thân thế này khiến hắn chấn động vô cùng, nhưng là, trong
lòng hắn không có nửa điểm vui sướng, cho dù biết được cha của mình là
một hoàng đế cao quý, hắn cũng không có chút vui sướng, ông ta mặc dù là cha ruột của hắn, nhưng cảm tình của hắn đối với ông ta cũng chẳng khác gì kẻ xa lạ, thân thế bị vạch trần, trong lòng hắn duy nhất một cảm
giác, chính là sự giải thoát! Hắn rốt cục có thể buông xuống gánh nặng,
hắn có thể thản nhiên mà đối diện với tình cảm của chính mình!
Diệp Lạc mặt không thay đổi nhìn về phía xa xa, vẻ mặt của nàng cực
kỳ bình tĩnh, nhưng là, nội tâm lại một mảnh sôi trào, nàng thật không
ngờ, Diệp Hạo cư nhiên lại là nhi tử của Sở hoàng, nếu là sớm biết điều
này, nàng tuyệt đối sẽ không đưa Sở Hoàng đến Diệp gia, nếu là nàng
không mang theo hắn, như vậy, Diệp gia vẫn như ngày xưa, phụ thân cũng
sẽ không bởi vì biết được thân thế của Diệp Hạo mà bị tức giận đến hộc
máu.
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Lạc dâng lên một cỗ áy náy, nàng lặng
yên thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Diệp Hạo, đối mặt với ánh nhìn ôn nhu
của hắn, Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong lòng một trận cảm động, nàng cũng
nhịn không được nữa, đi đến bên cạnh Diệp Hạo, chân thành tha thiết
nói :
-”Đại ca, cám ơn huynh!”
Một tiếng đại ca này, làm nội tâm Diệp Hạo vừa buồn cũng vừa vui,
nàng đã biết thân thế của hắn, lại vẫn đang gọi hắn là đại ca, chứng
minh vị trí của hắn trong lòng nàng vẫn không hề thay đổi, thế nhưng,
một tiếng đại ca này, cũng vĩnh viễn xác định, hắn ở trong lòng nàng,
mãi mãi chỉ là một đại ca.
Vị trí này, vĩnh viễn không thể thay đổi, đây cũng là chính là lựa chọn của hắn, không phải sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Hạo ở trong lòng khẽ thở dài một tiếng, hắn cẩn
thận che giấu tâm sự, sau đó ngụy trang bởi một nụ cười ôn hòa, đối Diệp Lạc nói :
-”Lạc nhi, muội không cần cảm tạ ta, chúng ta là người một nhà, không phải sao?”
Diệp Lạc nghe xong những lời này của Diệp Hạo, trong lòng nàng dâng
lên một dòng suối ấm áp, con ngươi ánh lên ánh sáng, mơ hồ một tầng
sương ướt.
Bọn họ nhìn nhau cười, làm Sở hoàng bị vắng vẻ một bên có điểm không
vui, hắn ghen tị nhìn Diệp Hạo, cho dù biết y là con của mình, nhưng là, hắn vẫn ghen tị với y, ghen tị y trẻ tuổi, ghen tị y anh tuấn, lại ghen tị y có thể thân thiết với Diệp Lạc.
//Ta không thích điểm này nghe, tại sao ai cũng thích Diệp Lạc, đúng là không thực tế chút nào//
Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Diệp Lạc trong tim hắn liền dâng lên tham muốn chiếm hữu, hắn có lẽ chưa tính là một hoàng đế ngu ngốc,nhưng là,
hắn tuyệt đối không dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc.
Nhiều năm làm hoàng đế, hình thành nên một thói quen, chỉ cần nhìn
trúng một cái gì, tuyệt đối không dễ gì bỏ qua, cho dù, hắn trong lòng
biết Diệp Lạc là một bông hồng đầy gai, có thể đâm nát tay hắn, nhưng
là, cái đẹp của nàng khiến hắn không đành lòng buông tay!
Nghĩ đến đây, trong đầu Sở Hoàng thậm chí dâng lên một tà niệm, hắn
tính toán, thời điểm gặp được Tử Dạ, sử dụng binh quyền ép Tử Dạ giao
Diệp Lạc cho hắn, bởi vì, Hồng phi bị giết chết ở Tây Lương quốc, nếu
không có được Diệp Lạc, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua!