Edit : Muỗi Vove
Tây Thủy trấn.
Ngày xưa non xanh nước biếc, cuộc sống phồn hoa, hiện tại giống như
rơi vào địa ngục, trên tường thành cờ xí tung bay trong gió, không khí
như bị người bị lây một mùi máu tươi nồng đậm, con đường xơ xác tiêu
điều, bụi bay mù mịt.
Tử Dạ sắc mặt vàng như nến, biểu tình ngưng trọng đứng ở trên tường
thành, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chăm chú vào nơi hai quân đang giao
chiến.
Ngắn ngủn vài ngày Tử Dạ đã gầy đi rất nhiều, tóc dài đen trong gió
lay động, bởi vì thân trúng kịch độc, hơn nữa đã nhiều ngày nay chiến sự đối với Tây Lương cực kỳ bất lợi, cả người hắn thoạt nhìn tiều tụy đi
không ít.
Ở cách tường thành Tây Thủy trấn không xa, nơi đó máu tươi giàn giụa
thi thể đầy đất. Tiếng kêu thê lương thảm thiết không ngừng, người người ngã xuống, binh sĩ giẫm đạp lên nhau, trong mắt đỏ ngầu không ngừng hô
giết giết.
Rốt cục từ phía quân địch truyền đến một hồi tiếng la giác, ngay sau
đó tất cả quân địch giống như thủy triều tự động thu binh khí thối lui.
Trong nháy mắt nhìn thấy quân địch thối lui, binh lính Tây Lương hoan hô vui mừng, bọn họ nhất thời tăng thêm sĩ khí đuổi giết quân địch.
Một vị tướng lãnh trẻ tuổi ngồi trên lưng ngựa lo lắng nhìn theo
phương hướng quân địch thối lui, trên cánh tay và trên người hắn đã có
vô số vết thương chằng chịt, máu chảy không ngừng, mà hắn lại giống như
không cảm thấy đau đớn, trong mắt hắn bây giờ là sự lo lắng đề phòng.
Nhìn hướng binh lính của mình đuổi theo quân địch, trong mắt hắn càng thêm lo lắng, bỗng nhiên hắn thu hồi kiếm trong tay đối người bên cạnh
phân phó nói :
-‘‘Lý phó tướng, hạ lệnh thổi giác thu binh! Chỉnh đốn đội ngũ trở về thành!’’
Tên phó tướng là một hán tử khoảng hơn ba mươi tuổi, làn da ngăm đen, hắn mắt thấy quân địch bại lui mà chủ tướng lại không thừa thắng truy
kích làm hắn có điểm nghi hoặc, hơn nữa vị chủ tướng này so với hắn tuổi trẻ, hắn vốn luôn coi thường lời nói của y.
Cho nên hắn vừa nghe chủ tướng nói sẽ không lập tức hành động, ngữ khí hơi có chút chỉ trích nói :
-‘‘Tướng quân, nay quân ta đại thắng hẳn nên thừa thắng đuổi cùng giết tận mới phải, vì sao hiện tại muốn thổi giác thu binh?’’
Viên tướng trẻ lạnh lùng nhìn hắn lạnh giọng nói :
-‘‘Lý phó tướng, quân lệnh như núi nếu ngươi không nghe lệnh ta sẽ theo quân pháp xử trí!’’
Nói xong vị chủ tướng không hề để ý tới hắn xoay ngựa hướng tên lính bên cạnh hô :
-‘‘Thổi la giác!’’
Tiếng la giác vừa vang lên toàn bộ binh sỹ lùi dần, chỉnh đốn hàng ngũ rút lui vào Tây Thủy trấn.
Tử Dạ đứng ở trên tường thành đem hết thảy thu vào trong tầm mắt,
hàng lông mày gắt gao nhíu chặt giống như đối mặt trận thắng này không
có nửa điểm vui mừng.
Vệ Tử Thanh đứng ở bên cạnh nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của Tử Dạ, nhẹ giọng nói :
-‘‘Hoàng thượng, nơi này vô cùng nguy hiểm, người vẫn nên trở lại kinh thành đi!’’
Tử Dạ thu hồi mâu quang, ánh mắt dừng lại trên người Vệ Tử Thanh, không trực tiếp trả lời mà thản nhiên hỏi :
-‘‘Tử Thanh, ngươi cũng nhìn ra sao?’’
Vệ Tử Thanh khẽ gật đầu, kỳ thật điều hắn lo lắng bây giờ không phải
là chiến sự mà là Tử Dạ, thân là vua của một nước trực tiếp ra trận cũng là điều đương nhiên không cần phải nói, nhưng là hắn thân trúng kịch
độc, tuy rằng nội công thâm hậu có thể tạm thời ngăn chặn độc tố lan ra
khắp cơ thể nhưng cũng không thể chống đỡ được bao lâu.
Từ lúc Sở quân khai chiến đến bây giờ cũng bất quá không đến ba ngày, nhưng trong ba ngày này mỗi lần giao chiến với Sở quân là một lần tổn
thất cực kỳ nghiêm trọng.
Mà với tình hình bây giờ xem ra quân địch đột nhiên thối lui là để
chuẩn bị phát động một đợt công thành quy mô lớn hơn nữa, cho dù chiều
nay quân cứu viện sẽ tới Tây Thủy trấn, nhưng chỉ bằng binh lực Tây
Lương hiện tại làm sao có thể ngăn cản hơn mười vạn đại quân nước Sở,
Tây Thủy trấn bị công phá đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi!
Cho nên hắn mới không ngừng khuyên Tử Dạ rời đi, bởi vì hắn biết nếu
Tây Thủy trấn bị quân địch công phá, Tử Dạ lại bị trúng kịch độc, tình
huống khi đó sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Vệ Tử Thanh nghĩ đến đây trong lòng âm thầm hạ quyết tâm hôm nay bất
kể như thế nào nhất định phải đưa Tử Dạ rời khỏi Tây Thủy trấn. Hắn liếc mắt nhìn Tử Dạ đang muốn khuyên bảo bỗng nhiên có tiếng bước chân
truyền đến, thân ảnh Dương Tướng quân xuất hiện ở trên tường thành.
Dương Tướng quân thần sắc cực kỳ ngưng trọng, ông ta đi đến bên cạnh Tử Dạ thay cho cung thủ nói :
-‘‘Hoàng thượng!’’
Tử Dạ thản nhiên liếc nhìn hắn nói :
-‘‘Dương Tướng quân không cần đa lễ, trong quân tình huống như thế
nào? Những binh sỹ bị thương đã được chăm sóc cẩn thận chưa?’’
Dương Tướng quân khẽ gật đầu đối Tử Dạ nói :
-‘‘Hoàng thượng, mạt tướng đã truyền lệnh xuống chỉnh đốn quân đội
chỉ là. . . . . . .’’ Nói tới đây Dương Tướng quân do dự một chút cũng
không nói thêm gì nữa.
//Thật là, edit cái phần đánh nhau này hại não kinh khủng, vốn chỉ
định men theo bản convert mà dịch thôi vì ta lười kiếm bản tiếng Trung
lắm, nhưng với tình như thế này thì chỉ có nước bứt đầu trọc lóc cho
rồi//
Công thành 2
Edit : Muỗi Vove
Tử Dạ liếc mắt nhìn Dương Tướng quân, thản nhiên nói :
-‘‘Dương Tướng quân có lời gì cứ việc nói thẳng, ở trước mặt trẫm không cần câu nệ như thế.’’
Dương Tướng quân trầm ngâm một hồi, lúc này mới cực kỳ ngưng trọng nói :
-‘‘Hoàng thượng, trải qua mấy trận chiến vừa rồi, quân ta đã tổn
thất hơn nửa binh lực, dù cho quân cứu viện sắp đuổi tới, nhưng quân
địch vừa rồi đột nhiên lui binh, nếu mạt tướng đoán không nhầm quân địch bắt đầu chuẩn bị đợt công thành quy mô lớn hơn rồi! Chỉ sợ đến lúc đó
với số binh lực ít ỏi còn lại chúng ta không thể chống đỡ nổi.’’
Tử Dạ khẽ gật đầu, hắn tự nhiên là hiểu được ý tứ trong lời nói của
Dương Tướng, bởi vì Sở quân đột nhiên thối lui nhất định là để chuẩn bị
lực lượng tổng tấn công, quân Tây Lương ngoài mặt tưởng chừng như thắng
lợi, nhưng kỳ thật ở Tây Thủy trấn bây giờ binh lực Tây Lương còn lại
nhiều lắm cũng không đến ba vạn người.
Hơn nữa trong mấy ngày nay chiến tranh không ngừng, vẫn còn rất
nhiều binh lính bị trọng thương, bọn họ không thể đang tĩnh dưỡng lại
phải lên chiến trường, như vậy nếu quả thật giáp chiến với đại quân nước Sở chỉ sợ cầm cự không đủ ba canh giờ.
Tuy rằng quân cứu viện sắp đuổi tới, nhưng Sở quân hôm nay thối lui
rõ ràng là đã có dự tính, trong lòng Tử Dạ hiểu những chiến thắng vài
ngày qua chẳng qua là thủ đoạn Sở quân dùng để phá hoại sỹ khí quân đội
Tây Lương mà thôi!
Đợi cho quân Tây Lương thương vong thừa dịp phát động công thành quy mô lớn, lúc đó quân Tây Lương tự nhiên không chịu nổi một kích, không
đánh cũng bại.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ cũng không tìm ra biện pháp gì, ngoại
trừ việc chờ đợi quân cứu viện, bọn hắn cũng chỉ có thể cố gắng tử thủ
Tây Thủy trấn không cho Sở quân công thành.
Nghĩ đến đây Tử Dạ thở dài một hơi, trầm giọng nói :
-‘‘Dương Tướng quân, hiện tại quân ta còn có bao nhiêu người?’’
Dương Tướng quân trầm ngâm một lát nói :
-‘‘Quân ta hiện tại có khoảng ba vạn hai ngàn người, nhưng bởi vì
mấy ngày trước chiến sự liên tục, binh lính trong quân đại bộ phận đều
bị trọng thương có hơn bảy nghìn người, vết thương nhẹ có hơn một vạn,
chân chính có thể ra chiến trường không còn nhiều nữa rồi!’’
Dương Tướng quân chinh chiến nhiều năm cũng biết hiện tại sự tình
quan trọng, cho nên hắn cũng không có giấu diếm gì, đem tất cả tình hình thực tế nói cho Tử Dạ.
Tử Dạ nhíu mày đang muốn nói thêm cái gì bỗng nhiên một binh sỹ bộ dáng gấp gáp chạy tới thần sắc cực kỳ lo lắng bẩm báo :
-‘‘Tướng quân, hiện tại quân địch đã phái một đại đội nhân mã tiến
sát cửa thành Trần chủ hỏi tướng quân nên hay không mở cửa thành ra
nghênh chiến!’’
Nhận được lời bẩm báo Tử Dạ cùng Dương Tướng quân trong lòng đều trầm xuống nói :
-‘‘Địch nhân quả nhiên không để cho chúng ta có thời gian nghỉ ngơi, nhanh như vậy liền ép tới rồi.’’
Dương Tướng quân không lập tức tỏ thái độ mà đưa ánh mắt nhìn về phía Tử Dạ.
Tử Dạ biết Dương Tướng quân đang đợi chỉ thị của mình lập tức trầm ngâm một chút liền hướng tên binh sỹ vừa rồi hỏi :
-‘‘Đã tra rõ quân địch có bao nhiêu binh lực chưa?’’
-‘‘Hồi hoàng thượng, binh lực quân địch lúc này vượt xa mấy lần trước, theo thám tử hồi báo ước chừng có hơn bảy vạn.’’
Hơn bảy vạn! Khóe miệng Tử Dạ gợi lên một chút cười khổ, xem ra Sở
quân đối lần công thành này đã là tình thế bắt buộc, cơ hồ xuất động hơn phân nửa binh lực, nếu quân cứu viện đến kịp may ra còn có một tia hy
vọng.
Nhưng ước chừng nhanh nhất cũng phải đến lúc xế chiều quân cứu viện
mới có thể đuổi tới, Tây Thủy trấn từ giờ đến lúc đó thời gian còn có ít nhất bốn canh giờ, trước mắt với hơn hai vạn thương binh tàn tướng này
có thể chống đỡ qua bốn canh giờ sao?
Cho dù vậy hiện tại quân tình khẩn cấp, chỉ còn cách liều chết chống đỡ cũng phải cầm cự được đến khi quân cứu viện đến.
Nghĩ đến đây Tử Dạ cùng Dương Tướng quân trao đổi ánh mắt với nhau,
trong ánh mắt của hai người đều thấy được quyết tâm kiên định.
Tử Dạ vươn tay vỗ nhẹ vào bả vai Dương tướng quân trầm giọng nói :
-‘‘Dương Tướng quân, truyền lệnh xuống không cần mở cửa nghênh
chiến, trừ bỏ những binh lính đang bị thương, số còn lại toàn bộ tử thủ
trong thành, không được có nửa điểm sơ sẩy, người nào vi phạm liền theo
quân pháp xử trí! Nhất định phải chống đỡ được cho đến khi quân cứu viện đến đây, Tây Lương có mất nước hay không đều phải xem kết quả của trận
chiến này!’’
Dương Tướng quân trong lòng biết sự tình cấp bạch, lập tức tuân lệnh, không có nửa điểm chậm trễ xoay người bước ra ngoài.
Vệ Tử Thanh lo lắng nhìn Tử Dạ, không yên nói :
-‘‘Hoàng thượng, người hay là tranh thủ lúc này rời đi thôi, thừa dịp quân địch còn chưa công thành. . . . . . .’’
Tử Dạ không đợi vệ Tử Thanh nói xong liền ngắt lời lạnh giọng nói :
-‘‘Tử Thanh, ngươi theo trẫm lâu như vậy, trẫm là một người tham
sống sợ chết sao? Hiện tại quân đội của trẫm vì giang sơn huyết chiến,
trẫm làm sao có thể sợ chết bỏ lại những binh lính này một mình chạy
trốn? Ngươi không cần nhiều lời! Hôm nay Tây Thủy trấn còn trẫm còn, Tây Thủy trấn mất trẫm tử!’’
Vệ Tử Thanh không dám nói thêm gì nữa, hắn nhìn Tử Dạ tuấn nhan tái
nhợt trong mắt tràn đầy kính nể, ở một khắc này hắn đối vị hoàng đế trẻ
tuổi có một sự kính trọng trước nay chưa từng có, bởi vì Tử Dạ là chủ tử của hắn, hắn đối với hoàng thượng luôn luôn kính sợ, nhưng hiện tại
trong lòng hắn đối với Tử Dạ còn thêm một phần kính trọng bội phục!
Bởi vì thân là vua của một nước thân thể ngàn vàng, làm sao có thể
cùng binh lính sinh tử đồng vong? Mà Tử Dạ thân trúng kịch độc lại có
thể làm ra một cái quyết định như vậy!