Đợt công thành quy mô lớn bắt đầu. Trên bầu trời Tây Thủy trấn một
mảnh thê lương, tiếng hò hét và đao kiếm giao nhau, không khí chết chóc
bao trùm cả tòa thành lớn.
Huyết tinh đã dần nhuộm đỏ mặt đất, toàn bộ chiến trường giống như
địa ngục, không ngừng không ngừng cướp đi sinh mạng từng người, binh
lính mắt đỏ như huyết xông lên chém giết.
Tử Dạ đứng ở trên tường thành cao cao nhìn xuống quang cảnh chiến
trường khốc liệt, đối phương dùng khúc gỗ thật lớn không ngừng thúc vào
cửa thành, trên bờ tường dựng đầy thang, người này rơi xuống người kia
lại tiếp tục xông lên.
Binh lính trên tường thành Tây Lương chém giết lại chém giết, người
này ngã xuống lại có người khác lên thay, nhưng bởi vì nhân số của đối
phương quá đông binh lính Tây Lương tử thương vô số, từng đợt liên hoàn
tiễn phóng đến, quân đội Tây Lương thật sự rơi vào thảm cảnh.
Thời gian trôi qua thủ binh Tây Lương thương vong ngày càng nhiều mà
quân địch không hề có ý định lui bước, ngược lại gia tăng tấn công,
trong lúc nhất thời Tây Thủy trấn nguy ở sớm tối.
Tử Dạ nhìn ở cách đó không xa binh lính Tây Lương thưa thớt dần không chống cự được, mắt thấy quân địch sắp leo lên đến tường thành lập tức
quay sang Vệ Tử Thanh nói :
-‘‘Tử Thanh, ngươi nhanh đến giải quyết chỗ kia đi.’’
Vệ Tử Thanh hơi do dự một chút, lo lắng nói :
-‘‘Không được hoàng thượng bảo hộ người là chức trách của thuộc hạ!’’
Đây là lần đầu tiên Vệ Tử Thanh không nghe lệnh Tử Dạ, bởi vì tình
huống bây giờ thật sự rất nguy hiểm, quân địch không ngừng bắn tên đến
nơi này, hắn thân là thị vệ bên người Tử Dạ tự nhiên vì an nguy của Tử
Dạ lo lắng!
Tử Dạ lại không bận tâm đến điều đó, hắn bỗng nhiên tức giận quát :
-‘‘Tử Thanh, mệnh lệnh của trẫm ngươi cũng dám không nghe sao? Nhanh
đi! Nếu Tây Thủy trấn thất thủ, toàn bộ Tây Lương sẽ lâm vào hoàn cảnh
vạn kiếp bất phục, ngươi cho là đến lúc đó trẫm còn có thể sống sao?’’
Thấy Tử Dạ tức giận Vệ Tử Thanh chần chờ một chút rốt cục vẫn phải
nghe theo, thời điểm hắn vọt đến vừa vặn quân địch đã leo được lên vài
người, Vệ Tử Thanh ra tay nhanh như chớp, những Sở binh này đều không
phải là đối thủ của hắn? Lập tức sau mỗi nhát kiếm quân địch chết như
ngả rạ.
Những thủ binh Tây Lương canh giữ trên tường thành nhìn thấy thị vệ
bên người hoàng thượng xuất thủ tương trợ, nhất thời sĩ khí đại chấn lại bảo vệ cho trận địa.
Có Vệ Tử Thanh cùng các thị vệ khác gia nhập trận chiến, tốc độ công thành của Sở quân nhất thời chậm lại.
Dù thế Tử Dạ biết quân địch hiện tại tuy rằng chậm một chút nhưng là
bọn họ sẽ lập tức phát động đợt tấn công khác lớn hơn, cho nên hắn cũng
không khinh địch mà tiếp tục lưu lại trên tường thành quan sát.
Có lẽ là vừa rồi đột nhiên tức giận, hắn cảm thấy trong đầu không
ngừng truyền đến từng đợt chấn động, hơn nữa trong thân thể đau đớn lan
dần đến tứ chi, hắn biết kịch độc đã bắt đầu phát tác.
Nhưng hiện tại là thời khắc chiến sự khẩn cấp, lúc này hắn làm sao có thể rời đi, vì vậy đành âm thầm vận nội công phong tỏa kinh mạch?
Kịch độc hành hạ cùng từng đợt khí tức không ngừng lưu chuyển trong
cơ thể làm trên trán Tử Dạ toát ra một tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy lại vẫn cố gắng dựa vào ý chí gắt gao chống đỡ đứng
vững trên tường thành.
Bởi vì hắn biết hắn bây giờ là trụ cột tinh thần của quân đội Tây
Lương, có hắn đứng ở nơi này binh lính mới có thêm sĩ khí giết địch, nếu vạn nhất hắn ngã xuống như vậy toàn bộ quân đội Tây Lương sẽ nháy mắt
mất đi ý chí chiến đấu.
Rất nhanh không ngoài dự liệu của Tử Dạ quân địch phát động đợt tấn
công thứ hai còn lớn hơn, thế công mãnh liệt hãm sâu, binh lính Tây
Lương mặc dù cố gắng duy trì nhưng cũng bởi vì thương vong quá nhiều mà
dần dần mất đi khả năng chống đỡ.
Mắt thấy tình huống ngày càng bất lợi mà lúc này trên người Tử Dạ mồ
hôi lạnh cơ hồ thấm ướt áo bào trên người, hắn cố nén đau đớn kịch liệt
truyền đến trong thân thể hướng Vệ Tử Thanh ở cách đó không xa quát
lên :
-‘‘Tử Thanh, dẫn Sở Hoàng tới!’’
Vệ Tử Thanh trong lòng hiểu được, vội giao vị trí của mình cho một thị vệ khác, sau đó rất nhanh chạy xuống dưới thành.
Qua một khắc Vệ Tử Thanh trở lại, trong tay đã dẫn theo một người, mà người này sắc mặt khô vàng hai mắt nhắm nghiền, chính là Sở hoàng đang
bị kịch độc hành hạ chỉ còn lưu lại một chút hơi tàn.
Vệ Tử Thanh dẫn theo Sở Hoàng bước đến bên cạnh Tử Dạ đợi chỉ thị của hắn.
Lúc này sắc mặt Tử Dạ cực kỳ khó coi, hắn đang dần khống chế không
được kịch độc trong thân thể, hiện tại đau đớn theo độc bắt đầu phát tác mà trở nên ngày càng kịch liệt, hắn cố nén kia nỗi đau đớn nói Vệ Tử
Thanh đưa Sở Hoàng đến trước tường thành nơi phía dưới có thể thấy được
rõ ràng.
Rất nhanh bởi vì sự xuất hiện bất ngờ của Sở Hoàng, quân địch chấn
động vội ngừng tấn công, mắt nhìn chăm chú vào lưỡi kiếm Vệ Tử Thanh
đang kề trên cổ Sở hoàng.
Mà có lẽ bởi vì tiếng kêu chém giết trên chiến trường Sở hoàng vẫn đang hôn mê ở phía sau cư nhiên chậm rãi mở hai mắt ra.
Chính lúc này trong quân địch bước ra một người mang giáp bào bộ dáng lo lắng, hắn lạnh lùng nhìn Sở hoàng đang bị Vệ Tử Thanh dùng kiếm
không chế, trầm giọng nói :
-‘‘Tử Dạ, ngươi cho rằng ngươi làm như vậy là có thể lừa bản thái tử
sao? Bản thái tử biết phụ hoàng sớm đã chết ở trong tay ngươi, ngươi bây giờ dẫn đến một người giả mạo, nghĩ rằng bản thái tử sẽ tin tưởng ngươi sao?’’
Vệ Tử Thanh đang muốn trả lời thì thái tử Sở quốc đã lấy một bộ cung tiễn ở người bên cạnh hướng Sở hoàng bắn đến.
Công thành 4
Edit : Muỗi Vove
Một mũi tên từ trên tay Sở quốc thái tử với tốc độ cực nhanh bắn ra,
Vệ Tử Thanh mắt thấy tên sẽ găm trúng ngực Sở hoàng, Vệ Tử Thanh chẳng
quan tâm nói chuyện rất nhanh kéo theo ông ta né tránh mũi tên chết
người này.
Nhưng cứ như vậy thân ảnh Vệ Tử Thanh cùng Sở Hoàng hoàn toàn bại lộ
trước mắt địch quân, Sở quốc thái tử tĩnh không suy nghĩ, cũng không cho Vệ Tử Thanh có cơ hội thở liên tiếp lắp tên bắn về phía hai người.
Cung tiễn giống như mưa không ngừng hướng Vệ Tử Thanh phóng tới, Vệ
Tử Thanh vốn võ công cao cường, nếu như gặp tình huống bình thường những mũi tên này tuyệt đối không gây thương tổn đến dù một sợi lông của hắn.
Nhưng hiện tại trong tay hắn còn có Sở Hoàng, tuy rằng bởi vì trúng
độc tại thời gian này đã gầy đi rất nhiều nhưng dù sao so với người bình thường vẫn cao lớn nặng nề, Vệ Tử Thanh lại sợ hắn bị trúng tên, cho
nên thân thủ nhất thời chậm lại.
Đúng lúc này Tử Dạ vẫn luôn đứng một bên đột nhiên vung tay chặn đứng hàng loạt mũi tên.
Tử Dạ ra tay làm trong lòng Vệ Tử Thanh cả kinh, trong thoáng sững sờ làm động tác của hắn liền chậm lại, Sở quốc thái tử căn bản không cho
hắn cơ hội tên vẫn đang giống như mưa không ngừng phóng tới.
Tử Dạ chỉ cảm thấy trong thân thể đau đớn càng ngày càng kịch liệt,
động tác của hắn dần chậm lại, trong đầu mê muội cảm, bỗng nhiên thân
hình của hắn cứng lại miệng phun ra một ngụm máu đen, mà đúng lúc này
một mũi tên mạnh mẽ phóng đến.
Mũi tên này lực đạo rất mạnh hiển nhiên là từ một cao thủ có nội lực
thâm hậu bắn ra, thân thể Tử Dạ vốn đã chống đỡ đến cực hạn, nếu hắn
không vận công vốn có thể chống đỡ lâu hơn một chút, nhưng bởi vì hắn âm thầm vân nội lực kịch độc càng đẩy nhanh tốc độ phát tác, hắn lúc này
gần như rơi vào trạng thái mơ hồ, làm sao có thể tránh được mũi tên kia?
Mắt thấy mũi tên bắn trúng Tử Dạ trái tim vệ Tử Thanh thít chặt,
không hề bận tâm buông Sở hoàng ra phi thân nhanh như chớp hướng Tử Dạ
bay đến.
Sở Hoàng đáng thương vừa mới tỉnh lại còn chưa kịp nói câu gì, Vệ Tử
Thanh vừa buông hắn ra trong nháy mắt trên thân thể trúng hàng loạt mũi
tên, Sở hoàng ngã xuống chết không nhắm mắt.
Lúc được binh lính kéo đến nơi an toàn, hơi thở của hắn đã rất mong
manh, hắn vốn thân trúng kịch độc cho dù không trúng tên có thể sống sót cũng là điều khó khăn, hiện tại trên người bị trúng mấy mũi tên tự
nhiên là đã đến đại nạn, chỉ thấy hắn trợn to đôi mắt phẫn nộ, tầm mắt
vẫn không rời trận chiến, đôi môi khẽ mấp máy không biết đang nói cái
gì.
Vệ Tử Thanh sau khi phân phó binh lính đưa Tử Dạ rời đi lúc này mới
phát giác sắc mặt Tử Dạ không bình thường, trắng bệch không huyết sắc,
chắc chắn kịch độc đã không thể khống chế được bắt đầu phát tác.
Dưới thành tiếng la rung trời, trên cửa thành vang lên từng đợt công kích, thế công của địch bắt đầu mãnh liệt.
Tử Dạ không biết lấy đâu ra khí lực, hắn đẩy Vệ Tử Thanh ra thở hổn hển nói :
-‘‘Tử Thanh, trẫm không có việc gì, ngươi mau dẫn bọn thị vệ trợ giúp bảo lỗ hổng, tuyệt đối không để cho quân địch đánh vào thành!’’
Nhìn Tử Dạ sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn không che được vẻ kiên quyết, trong lòng Vệ Tử Thanh đau xót, đường đường là thị vệ bên người hoàng
thượng một khắc này dường như muốn rơi lệ.
Thời gian hắn đi theo bên người Tử Dạ không ngắn, nhưng là hắn lần
đầu tiên nhìn thấy loại biểu tình kiên quyết này trên khuôn mặt Tử Dạ,
trong một khắc hắn rốt cuộc hiểu được suy nghĩ trong lòng Tử Dạ.
Hắn không hề do dự mang theo bọn thị vệ gia nhập vào trận chiến bảo vệ tường thành.
Tử Dạ đứng không vững, hắn nửa dựa vào tường thành nửa ngồi dưới đất
nhìn thân ảnh Vệ Tử Thanh, khóe miệng lộ ra ý cười thê lương, máu tươi
dọc theo khóe miệng hắn chậm rãi chảy xuống vương lên áo bào màu tím
trông cực kỳ quỷ dị.
Thời gian từng khắc từng khắc trôi qua binh lính Tây Lương cầm cự lại đến giờ này càng ngày càng ít, bây giờ thời gian để cứu quân đến vẫn
còn hơn nửa canh giờ, mặc dù ở trên tường thành đám thị vệ vẫn đang
ngoan cường cố thủ, nhưng địch đông ta ít, dù mỗi thị vệ đều võ công cao cường, giết được vô số địch nhân, nhưng Sở quân vẫn không sợ chết ào
lên như thủy triều.
Trên tường thành Sở binh xông lên ngày càng nhiều mà bọn thị vệ đã
dần lộ ra vẻ mỏi mệt, Vệ Tử Thanh lòng nóng như lửa đốt, hắn không ngừng xoay kiếm trong tay tàn sát những Sở binh xung quanh, nhưng Sở quân cứ
như một bầy ong vỡ tổ, con này chết đi, con khác lại ùa lên, dù là Vệ Tử Thanh công lực thâm hậu cũng dần khó có thể ngăn cản .
Mắt thấy những thủ binh còn lại của Tây Lương không duy trì được nữa, thì đúng lúc này từ xa xa trong rừng cây lập lòe những bóng trắng, một
đám người mặc y phục màu trắng mang trên mặt mặt nạ bạc thần thần bí bí
có thân pháp rất nhanh.
Trong chớp mắt thân ảnh của những bạch y nhân này đã muốn xông vào
giữa đội ngũ Sở quân, chỉ thấy bọn họ vung tay chém xuống binh lính xung quanh nháy mắt chết như ngả rạ, tuy rằng Sở quân cũng không bởi vì sự
xuất hiện của những bạch y nhân này mà rút lui, nhưng có thể thấy thế
công của bọn họ đã trở nên chậm lại.
Nhóm thủ binh còn lại canh giữ trên tường thành Tây Lương rốt cục cũng có thể thở một cái .
Mà đoàn bạch y nhân nay võ công hiển nhiên cực kỳ cao thâm, đội ngũ
Sở quân bởi vì sự xuất hiện của bọn họ mà bắt đầu hỗn loạn, hơn nữa bạch y nhân thân pháp quỷ dị lại thiên về tốc độ, hầu hết những binh lính
nước Sở cơ hồ còn chưa kịp phản ứng đã oanh oanh liệt liệt chết đi.