Đối với Lưu Vân Các, trong cung lộ ra một mảnh yên lặng.
Bởi vì
trong Lưu Vân Các đang có yến hội, nhân thủ không đủ, quản sự thái giám
điều không ít người đi Lưu Vân Các, cho nên, trong cung hôm nay, so với
ngày thường lại càng yên tĩnh.
Trong phòng ngủ, đốt một chiếc
đèn đuốc, Diệp Lạc ngồi ở trên giường êm, cầm trên tay tờ giấy mỏng,
đang lẳng lặng nhìn. Một bên trên bàn trà, có một ly trà xanh bốc lên
hơi nóng, trong không khí thoang thoảng hương trà.
Thanh nhi từ bên ngoài đi vào, lấy áo choàng, đi đến bên cạnh Diệp Lạc, nhẹ nhàng phủ thêm cho nàng, nhỏ giọng nói
“Tiểu thư, đã muộn rồi, nô tỳ hầu hạ người đi ngủ nhé?”
Diệp Lạc khẽ lắc đầu, cầm trên tay giấy Tuyên Thành tùy tay đưa cho Thanh nhi, đôi mi thanh tú nhẹ chớp, thản nhiên nói
“Thanh nhi, trước đó vài ngày, tin tức truyền đến từ Thủy Vân cung, ngươi xem một chút đi!”
Nói xong, Diệp Lạc nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, bưng trà xanh lên nhấp một ngụm nhỏ, thần thái tràn đầy mỏi mệt cùng lo lắng.
Thanh nhi tiếp nhận giấy Tuyên Thành, cúi đầu tinh tế nhìn, qua một hồi lâu,
Thanh nhi sắc mặt trầm trọng ngẩng đầu, nhìn Diệp Lạc, nói
” Hoàng hậu cùng Tư Mã Văn chuẩn bị động thủ!”
Diệp Lạc khẽ gật đầu một cái, nói
” Tư Mã Văn người này, tâm ngoan thủ lạt, trong quá khứ, từng không chỉ
một lần phái người ám sát Tử Dạ, nay Linh Nhi mang bầu, đã uy hiếp được
bọn hắn, cho nên, bọn họ quyết định trước tiên động thủ.”
Thanh nhi trầm mặc một hồi nhi, bỗng nhiên căm giận nói
“Không phải là mang thai sao? Phải phô trương bốn phía như vậy sao? Nay khen
ngược, hắn thú sườn phi hưởng diễm phúc, người vì hắn lo lắng, thái tử
gia thật sự là quá đáng!”
Diệp Lạc giương lên một chút cười khổ, sâu kín nói
“Thanh nhi, cái này không thể trách hắn, hắn vẫn yêu Linh Nhi, là hoàng thượng tứ hôn, khiến ta chia rẽ bọn họ, nay, Linh Nhi mang thai, cũng là thời
điểm hẳn cho nàng một cái danh phận rồi, suy cho cùng, hắn yêu ai cưới
ai, ta cũng không xen vào, ngươi có biết, ta đây thân phận Thái Tử Phi,
căn bản không phải thật sự, nếu có một ngày, hắn đăng cơ làm hoàng
thượng, đó cũng là lúc ta nên rời đi.”
Thanh nhi cắn cắn môi, cúi đầu, qua một hồi lâu, mới thấp giọng nói
“Tiểu thư, thái tử gia thú nhị tiểu thư, người chẳng lẽ tuyệt không khổ sở sao?”
Diệp Lạc bưng chén trà tay run nhè nhẹ một chút, vài giọt nước trà ấm áp bắn tung tóe, nhỏ trên vạt áo trắng của nàng, để lại mấy chỗ nước đọng
vàng. Diệp Lạc cũng không trả lời Thanh nhi, nàng cúi đầu trầm tư, nàng
khổ sở sao? Không, nàng không khổ sở, biết được hoàng thượng cho phép Tử Dạ thú Diệp Linh làm sườn phi, nàng ngược lại thay Diệp Linh cảm thấy
vui vẻ, chính là, chính là không biết vì sao, nghe được hỉ nhạc bên kia
truyền tới, trong lòng của nàng nặng nề, thậm chí có điểm chua xót.
Hôm nay, nàng ở chỗ vắng vẻ trong hoa viên, lại gặp được người của Diệp
gia, cha của nàng, đại nương, còn có Diệp Hạo, trên mặt có vui sướng
tươi cười, từ ái nhìn theo Diệp Linh đang đắp hỉ khăn một thân hỉ phục
đỏ thẫm được Tử Dạ tuấn mỹ vô cùng tự tay ôm vào Lưu Vân Các.
Hạnh phúc vui mừng như vậy, phụ thân ý cười trên mặt từ ái, chói mắt như
vậy, đây hết thảy, làm nàng đang nhớ lại mấy tháng trước, thời điểm nàng xuất giá, hôn lễ thật lạnh lùng mà thê lương, không có công công bà bà
(bố chồng, mẹ chồng), không có tân lang, nhà mẹ đẻ một người cũng không
có mặt mày rạng rỡ, chỉ có nàng này cái gọi là tân nương tử, mặc giống
như cô dâu bình thường là hồng hỉ phục, ở một mình thống khổ ngồi ở tân
phòng lạnh như băng.
Nàng chợt nhớ tới lễ tang mẫu thân, lần ấy
cũng lạnh lùng, cũng thê lương. Nàng biết, mẫu thân yêu phụ thân, nếu
không, mẫu thân là nữ tử kiêu ngạo mà thông huệ như thế, tuyệt đối sẽ
không cam lòng gả cho thương nhân bình thường có vợ có thiếp, nhưng là,
mẫu thân gả cho, thậm chí, vì phụ thân, đã chịu nhục nhã không ngừng từ
đại nương. Nhưng là, mẫu thân như vậy, đổi lại không một chút yêu từ phụ thân, mãi cho đến mẫu thân cô tịch chết đi, phụ thân cũng không có nhìn nàng liếc mắt một cái.