Mẫu thân thê lương qua đời, phụ thân bạc hạnh, làm nàng vẫn canh cánh
trong lòng, nàng đột nhiên cảm giác được mẫu thân thực đáng thương, vì
một nam nhân không thương mẫu thân đau khổ trông coi, bị chính thất tìm
mọi cách nhục nhã, cũng lặng yên nhịn xuống, nhưng là, lại đổi không
được nửa điểm ôn nhu của phụ thân.
Ở trong mắt phụ thân, vĩnh
viễn chỉ có đại nương cùng huynh muội Diệp Hạo Diệp Linh, còn đối với
nàng cùng mẫu thân, có cũng như không có, nàng đã từng hỏi mẫu thân,
rằng có hận phụ thân hay không, nhưng là, mỗi lần, mẫu thân cũng chỉ là
nhẹ nhàng mà vuốt ve tóc của nàng, sau đó mỉm cười.
Hiện tại,
nghĩ đến thời điểm năm đó nàng hỏi vấn đề này, trong lòng mẫu thân, hẳn
là rất đau lòng, cái cảm giác chua xót này, chỉ sợ chỉ có mẫu thân mới
hiểu được.
Tử Dạ thú Diệp Linh, nàng cũng không khổ sở, bởi vì,
nàng cũng không thương Tử Dạ, nhưng là, nhìn đến ánh mắt từ ái của phụ
thân nhìn Diệp Linh, trong lòng của nàng lại thật lâu không thể tiêu
tan, nàng là ghen tị Diệp Linh được phụ thân yêu thương sao?
Diệp Lạc nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy nội tâm nôn nóng vô cùng, ở không
gian phòng ngủ này, áp lực khiến nàng không thở được, nàng theo trên
giường êm đứng lên, không để ý Thanh nhi la lên, cũng không quay đầu lại bước nhanh đi ra phòng ngủ.
Diệp Lạc bước nhanh đi ra khỏi
cung, sau đó đón hơi lạnh gió đêm, nương mỏng manh ngọn đèn, hướng hoa
viên ở chỗ sâu trong đi đến.
Đi vào trong đình, Diệp Lạc mới dừng lại cước bộ, lẳng lặng yên nhìn bầu trời đêm bán nguyệt.
Ban đêm trong vườn hoa, nhìn không thấy hoa mai nở rộ kiều diễm, nhưng có
thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng của hoa mai kia, hơi lạnh của gió
đêm nhẹ nhàng thổi qua, thỉnh thoảng truyền đến thanh âm xào xạc đóa hoa bay xuống, xa xa, trong Lưu Vân Các, vẫn đang một mảnh đèn đuốc sáng
trưng, ẩn ẩn truyền đến một ít ồn ào náo động.
Diệp Lạc hít một
hơi thật sâu không khí mới mẻ tràn ngập mùi hoa, chỉ cảm thấy trong lòng nôn nóng, đảo qua quét sạch, tâm tình của nàng, tại không gian yên tĩnh này, cũng dần dần bình tĩnh lại.
Đứng ở trong đình, nàng bỗng
nhiên cảm thấy, dễ chịu rất nhiều, khóe miệng của nàng, thậm chí gợi lên một chút nụ cười thản nhiên. Nhưng là, bình tĩnh của nàng, cũng không
có duy trì bao lâu, một thanh âm vang lên, nhiễu loạn thanh tĩnh của
nàng.
“Xem ra, vận khí của ta cũng không sai, nàng quả nhiên ở trong này.”
Bị người quấy rầy, Diệp Lạc có chút bất mãn nhíu lông mày, quay đầu nhìn
lại, nương ánh trăng nhàn nhạt trên bầu trời, nàng nhìn tuấn mỹ thiếu
niên vận bạch y đứng ở trong bụi hoa, ánh trăng nhàn nhạt, hắn giống như bức tượng điêu khắc phản chiếu bóng trắng, thấy không rõ biểu tình của
hắn, lại nhìn đến hàm răng trắng noãn, ở dưới ánh trăng nhấp nháy cười.
Nhìn đến người đến là Ứng Vương, tâm tình Diệp Lạc trầm xuống, nàng xem hắn liếc mắt một cái, ngữ điệu châm chọc nói
“Ứng Vương thật có hứng thú, có rượu ngon không hưởng, lại chạy đến trong vườn hoa dạo mát ư?”
Tử Ảnh mỉm cười, theo trong bụi hoa đi ra, đi đến bên cạnh Diệp Lạc, ngẩng đầu nhìn hướng trăng rằm trên bầu trời, cười nói
“Lạc nhi chẳng phải là giống bổn vương ư? Một vốn một lời mà nói, rượu ngon
mỗi ngày có thể hưởng dụng, mà cùng Lạc nhi cùng nhau ngắm trăng như
này, không phải ngày nào cũng được, thật ra mà nói, Lạc nhi là trọng yếu nhất.”
Diệp Lạc lạnh lùng cười, bất động thanh sắc cùng Tử Ảnh tạo ra khoảng cách, thản nhiên nói
“Đừng ở đó mà lời ngon tiếng ngọt, Ứng Vương hẳn là đối nữ tử khác nói mới
tốt, Ứng Vương đừng quên, Bổn cung đã là Thái Tử Phi!”