Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 152: Chương 152: Điên cuồng sát ý




Edit: Muỗi Vove Sắc mặt Tử Dạ xanh mét, vẻ mặt băng lạnh, hắn lạnh lùng nhìn Diệp Linh, dùng thanh âm lạnh như băng quát:

-”Cút!”

Dung nhan xinh đẹp của Diệp Linh bởi vì oán hận mà trở nên vặn vẹo, nàng chật vật nhìn Tử Dạ, trong mắt Tử Dạ là sự lãnh đạm xa lạ, làm nàng nhịn không được co rúm lại, nàng dùng ánh mắt vô cùng oán độc, hung hăng trừng mắt nhìn vị nữ tử kia, nháy mắt lệ rơi đầy mặt, nàng khóc không thành tiếng:

-”Tử Dạ, chàng đã quên những ngày tháng trước kia của chúng ta sao? Chàng sao có thể vì một nô tỳ mà đối với ta như vậy?”

Diệp linh ngoài mặt thương tâm đến chết, trong lòng lại hận đến cắn chặt răng, thật vất vả mới loại bỏ được Diệp Lạc, lại chạy đâu ra một nữ nhân có dung mạo còn mỹ lệ hơn nàng vài phần, hơn nữa, xem bộ dáng, Tử Dạ đối với nữ nhân này còn tìm mọi cách che chở, đây rốt cuộc là như thế nào? Nữ nhân này từ đâu tới? Vì sao trước kia chưa từng gặp qua nàng ta?

Diệp Linh nhìn dung nhan tuyệt mỹ kia, lòng đố kị ngày càng tăng, nàng cơ hồ hận không thể xông lên phía trước, hung hăng hủy đi dung nhan chướng mắt kia, nàng luôn luôn đối với dung mạo tuyệt mỹ của mình tràn đầy tự tin, sao có thể tiếp nhận được có một nữ nhân khác so với nàng đẹp hơn? Nàng càng không dễ dàng tha thứ người khác đoạt đi ánh sáng thuộc về nàng!

Thế nhưng, tâm tư kín đáo của nàng, cố nén lòng đố kị ở trong lòng, không đợi Tử Dạ nói thêm, vội lau đi nước mắt trên mặt, miễn cưỡng vẽ lên một nụ cười giả dối, liếc mắt nhìn quần áo hỗn độn của nữ tử kia, đổi lại ngữ khí ôn nhu dịu dàng nói:

-”Tử Dạ, đây là vị muội muội nào? Vì sao Linh nhi chưa từng gặp qua nàng?”

Nói xong, nàng vụng trộm nhìn thoáng qua Tử Dạ, thấy sắc mặt hắn vẫn âm trầm, cho là hắn vẫn đang trách nàng động tay động chân với vị nữ tử kia, liền nhịn xuống oán khí trong lòng, tiếp tục dùng thanh âm ôn nhu như nước, ai oán nói:

-”Tử Dạ, chàng đây là đang trách Linh nhi không hảo hảo đối đãi tốt với vị muội muội này sao? Chàng hiểu lầm Linh nhi rồi, Linh nhi cũng không ngại chàng thích vị muội muội này, chàng có biết, Linh nhi thật lòng yêu chàng, chỉ cần có thể ở bên cạnh chàng, hầu hạ chàng, Linh nhi cũng đã đủ hài lòng!”

Trên dung nhan khuynh thành của vị nữ tử lộ ra một nụ cười trào phúng, nàng thản nhiên liếc mắt nhìn Diệp Linh, châm chọc nói:

-”Ta đây hẳn là nên cảm ơn sự khoan dung độ lượng của ngươi? Chỉ là đáng tiếc, ta vĩnh viễn cũng không có phúc phận làm muội muội của ngươi!”

Nghe xong lời này, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Linh nháy mắt biến sắc, nàng cố nén tức giận, thanh âm bởi vì phẫn nộ mà run nhè nhẹ:

-”Ngươi…Ngươi đây là có ý gì?”

Vị nữ tử kia trong đôi mắt sáng hiện lên một chút đau thương, trên dung nhan tuyệt mỹ lộ ra nụ cười chua xót, nàng nhìn Diệp Linh, thản nhiên nói:

-”Muội muôi, ngươi thật sự không nhận ra ta sao?”

Diệp Linh ghen tị nhìn dung nhan tuyệt mỹ trước mắt, đột nhiên cảm thấy nữ tử này có ánh mắt rất quen thuộc, trong đầu linh quang chợt lóe, không thể tin mở to mắt, biểu tình giống như gặp quỷ, chỉ vào vị nữ tử kia, sững sờ lui về sau mấy bước, run giọng nói:

-”Ngươi…Ngươi…Ngươi là Diệp Lạc…?”

Trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, nàng lặng yên quay đầu, nhìn về phía bầu trời bao la ngoài Hình đường, thản nhiên nói:

-”Trong lòng ngươi có phải hay không luôn luôn oán hận ta đoạt đi của ngươi hết thảy? Ta với ngươi thân là tỷ muội, ta chưa từng có nửa điểm muốn cùng ngươi tranh chấp, ngươi lại hết lần này đến lần khác tính toán ta? Chúng ta mặc dù không có cảm tình gì, nhưng là, cũng không đến nỗi một sống một còn?”

Sắc mặt Diệp Linh nháy mắt trở nên khó coi vô cùng, trong lòng nàng vô cùng hoảng loạn, nàng không muốn tin tưởng sự thật trước mắt này, nàng không muốn tin tưởng, nữ nhân xinh đẹp này lại có thể là Diệp Lạc!

Nàng thật sự không chịu được sự thật người con gái trước mắt này là Diệp Lạc, đả kích thật lớn, trong mắt của nàng toát ra vẻ điên cuồng, nàng không khống chế được chỉ vào Diệp Lạc, gào to lên:

-”Ngươi nói láo! Ngươi làm sao có thể là xấu nữ nhân kia? Ngươi nói láo! Ta không tin, ta không tin!”

Diệp Lạc tự giễu cười, nàng thản nhiên xoay người, hướng bên ngoài Hình đường đi ra, thanh âm tràn ngập bi thương:

-”Ngươi tin cũng tốt, không tin cũng tốt, từ nay về sau, ngươi là ngươi, ta là ta, ta và ngươi không còn là tỷ muội!”

Nghe được lời nói bi thương của Diệp Lạc, tâm của Tử Dạ, giống như bị dao cắt, hắn rốt cuộc không khống chế được tình cảm của mình, tiến lên, đem Diệp Lạc ôm vào lòng, khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo vùi sâu vào mái tóc của Diệp Lạc, ấp úng nói:

-”Không cần đi, Lạc nhi…Không cần đi…”

Thanh âm của hắn, đã tràn ngập thống khổ cùng bất lực, làm người ta nghe xong nhịn không được đau xót.

Diệp Lạc chỉ cảm thấy cái mũi chua xót, hít thật sâu một hơi, cố gắng dùng ngữ khí lạnh như băng nói:

-”Buông tay, Tử Dạ, đừng để cho ta hận ngươi!”

Tử Dạ giờ phút này giống như đứa nhỏ bất lực, mà Diệp Lạc phảng phất như ngọn cỏ cứu mạng của hắn, hắn gắt gao ôm chặt Diệp Lạc, hắn cố chấp ôm lấy nàng, thống khổ van nài:

-”Không! Lạc nhi, đối với nàng, ta sẽ không bao giờ buông tay! Sẽ không!”

Sắc mặt Diệp Linh xanh mét, nhìn hai người cách đó không xa dây dưa với nhau, trong mắt hiện lên một tia sát ý điên cuồng, nàng bỗng nhiên xoay người, hướng nơi chứ đầy hình cụ của Hình đường đi đến, sau đó bất động thanh sắc giấu một thanh chủy thủ sắc bén trong ống tay áo rộng thùng thình.

Làm xong hết thảy, Diệp Linh chậm rãi bước từng bước đến bên hai người đang ôm nhau, trên mặt nàng biểu tình một mảnh dữ tợn, ánh mắt nhìn Diệp Lạc có một cỗ sát ý nồng đậm cùng oán độc, nàng muốn giết Diệp Lạc, giết Diệp Lạc! Nàng không chiếm được, người khác cũng đừng mong có được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.