Edit: Muỗi Vove
Hai người dây dưa cùng một chỗ căn bản là không phát hiện ra hành
động của Diệp Linh, Diệp Linh vẻ mặt điên cuồng, nàng bước từng bước
một, chậm rãi tới gần hai người, ngay tại thời điểm tiến sát bên người
Diệp Lạc, bỗng nhiên trong mắt hiện lên hung quang, rút ra thanh chủy
thủ giấu trong tay áo, hung hăng cắm sâu vào giữa lưng Diệp Lạc.
Tử Dạ bởi vì toàn bộ tinh lực đều đặt ở người trong ngực, căn bản
cũng không phát hiện ra hành động điên cuồng của Diệp Linh, hắn chỉ cảm
thấy người trong lòng hắn bỗng rên lên một tiếng, sau đó mềm mại vô lực
tựa vào người hắn, trong lòng hắn cảm thấy thực vui vẻ, nghĩ đến Diệp
Lạc đáp lại mình, mà nàng giống như diều đứt dây, chậm rãi trượt xuống
mặt đất.
-”Linh sườn phi, dừng tay!”
Vệ Tử Thanh bước vào Hình đường vừa vặn nhìn thấy Diệp Linh động thủ
đâm Diệp Lạc từ phía sau, hắn quá sợ hãi, vội phi nhanh đến, nhưng vẫn
chậm một bước, trơ mắt nhìn Diệp Linh cầm chủy thủ sắc bén trong tay,
cắm thật sâu vào lưng Diệp Lạc.
Nghe tiếng hét của Vệ Tử Thanh, Tử Dạ mới phát hiện Diệp Lạc trong
lòng sắc mặt tái nhợt, đôi mắt sáng gắt gao nhắm chặt, khuôn mặt bởi vì
đau đớn, mà nhíu chặt.
Tử Dạ kinh hãi, hắn vội bế Diệp Lạc lên, lúc này mới phát hiện sau
lưng nàng, cắm một thanh chủy thủ, máu tươi nhuộm đỏ một vùng, vẫn không ngừng theo miệng vết thương tràn ra, từng giọt từng giọt, nhỏ xuống
trên mặt đất, giống như đóa hoa nở rộ, huyết hoa rực rỡ, ai nhìn thấy
cũng đau lòng.
Tử Dạ chỉ cảm thấy tim dường như trong nháy mắt bị khoét rỗng, hắn
gắt gao ôm chặt Diệp Lạc vào lòng, nhìn chằm chằm vào vết thương của
nàng, hắn đau đến cơ hồ muốn mất đi hô hấp.
Vệ Tử Thanh vội vàng chạy tới, liếc mắt nhìn Diệp Lạc, lo lắng đối Tử Dạ nói:
-”Gia, người mau đưa Thái tử phi đi tìm ngự y, chậm nữa sẽ không kịp!”
Tử Dạ giống như mất đi tri giác, hắn không nhúc nhích nhìn Diệp Lạc
trong lòng, đối với lời nói của Vệ Tử Thanh cũng không có phản ứng gì.
Diệp Linh bỗng nhiên điên cuồng phá lên cười, nàng chỉ tay vào Diệp Lạc, tàn nhẫn nói:
-”Nàng đã chết! Đã chết! Các ngươi vọng tưởng cứu nàng, nàng đã chết! Ha ha…”
Tiếng cười chói tai của Diệp Linh, ở trong Hình đường vốn yên lặng cảm giác như tiếng gào khóc ghê người.
Tiếng cười chói tai, rốt cuộc kéo trở lại thần trí Tử Dạ, hắn chậm
rãi ôm lấy Diệp Lạc, liếc mắt nhìn Diệp Linh, con ngươi đen tràn đầy hận ý, ngữ khí lạnh như băng đối Vệ Tử Thanh phân phó:
-”Đem tiện nhân này nhốt vào địa lao cho ta!”
Nói xong, Tử Dạ ôm chặt Diệp Lạc, nhanh chóng rời khỏi Hình đường.
Diệp Linh tê liệt ngã trên mặt đất, nàng tuyệt vọng, nhìn bóng lưng Tử Dạ, điên cuồng kêu lên:
-”Không muốn, không muốn, ta không muốn đến địa lao, ta không muốn! Ngươi không thể đối với ta như vậy, không thể…”
Vệ Tử Thanh chán ghét nhìn Diệp Linh, không chút thương tiếc, dùng sức nắm chặt cổ áo Diệp Linh, lôi nàng ra khỏi Hình đường.
Diệp Linh vùng vẫy, nàng hoảng sợ mở to hai mắt, không thể tin được:
-”Buông…Buông…Không nên đụng ta…Ta là Hoàng hâu, ta là Thái tử phi,
sao ngươi có thể đối với ta như vậy? Biến, không được đụng vào bổn
cung…”
Diệp Linh đầu tóc rối bời, quần áo không ngay ngắn, trên mặt đôi mắt
hoảng sợ mở to, sớm đã không còn vẻ cao quý ngày xưa, nàng bị Vệ Tử
Thanh kéo lê trên mặt đất, phá hủy bộ quần áo đẹp đẽ, cũng để lại trên
làn da nàng những vết xước chằng chịt.
Nàng giống như đã mất hết cảm giác đau đớn, liều mạng giãy dụa, trên khuôn mặt vặn vẹo, điên cuồng mà la hét.
Tử Dạ ôm lấy Diệp Lạc, lòng nóng như lửa đốt hướng thái y viện chạy
đến, phía sau hắn, máu của Diệp Lạc chảy dài trên mặt đất, chẳng khác gì dải lụa đỏ nhìn đến ghê người.
Tim của hắn đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm, hắn vẫn chưa cầu xin nàng tha thứ, hắn còn chưa có hảo hảo yêu thương nàng, hắn sao có thể chịu
được mất đi nàng?
Huyết sắc, từng điểm từng điểm mất đi trên khuôn mặt tuyệt mỹ của
Diệp Lạc, lưng truyền đến từng trận đau đớn, nàng cảm thấy thật mệt mỏi, quá mệt mỏi. Nàng cố gắng mở to hai mắt, lại phát hiện, chính mình căn
bản không làm được, , nàng chỉ cảm thấy lạnh quá, tuy rằng nàng đang
được nằm trong lồng ngực ấm áp của hắn, nhưng là, nàng không một chút
cảm giác được sưởi ấm, nàng cảm thấy, có một sức mạnh vô hình chậm rãi
đem sinh mệnh của nàng hút ra, nàng bỗng nhiên phát hiện mình không nỡ
rời khỏi hơi ấm này, thật không nỡ.
Tử Dạ phát hiện Diệp Lạc hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ngay cả hô hấp của nàng hắn cơ hồ cũng không cảm giác được, hắn
bất lực, đề nén đau đớn tê tâm liệt phế trong lòng, run giọng ở bên tai
Diệp Lạc nói nhỏ:
-”Lạc nhi, nàng nhất định phải chống đỡ, không được rời ta, không được…Ta không cho phép nàng rời ta đi…Nàng có nghe hay không?”
Tròng mắt đen thâm trầm tràn đầy vẻ bi thương, một giọt nước mắt
trong suốt, lặng lẽ rơi xuống trên khuôn mặt tái nhợt của Diệp Lạc. Kiêu ngạo như hắn, lần đầu tiên thương tâm rơi nước mắt.
Diệp Lạc nghe được tiếng gọi bi thương từ nơi xa xôi vọng đến, làm
tâm nàng không khống chế được đau đớn, nàng phát hiện rốt cuộc mình
không thể chống đỡ được, một sức mạnh khổng lồ, dường như muốn đem sinh
mệnh nàng từ trong thân thể hút ra, tim đau đớn rõ ràng như thế, nàng
dùng hết khí lực toàn thân, cố gắng mở to hai mắt, lại thủy chung không
mở ra được, nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, liền rơi vào trong bóng tối vô biên.