Nhìn thấy bóng lưng quen thuộc Diệp Lạc phút chốc mở to hai mắt, mắt
thân ảnh kia sẽ biến mất trong dòng người, Diệp Lạc không kịp nghĩ nhiều vội vàng đối Thanh nhi nói:
-“Thanh nhi muội ở đây chờ ta, ta đi ra ngoài một chút!”
Nói xong Diệp Lạc cũng không đợi Thanh nhi trả lời, nhìn xuống dưới
lầu không có người mà ở ngã tư đường cũng không có ai chú ý tới, nàng
lúc này mới nhẹ nhàng từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống sau đó trực tiếp men
theo lối nhỏ trong viện đi ra ngoài.
Từ xa mơ hồ truyền tới tiếng kêu của Thanh nhi nhưng Diệp Lạc giờ đã không còn để ý xem Thanh nhi đang nói cái gì.
Thanh nhi đứng ở cửa sổ nhìn bóng dáng Diệp Lạc ngày càng xa, trên
tay cầm đấu lạp không khỏi lộ ra một chút cười khổ, nàng vốn định nhắc
nhở Diệp Lạc mang theo đấu lạp nhưng Diệp Lạc căn bản là không nghe thấy gì hết, nàng không mang theo đấu lạp cứ như vậy đi ra ngoài trong chốc
lát nhất định sẽ có phiền toái.
Thanh nhi vốn định đuổi theo đưa đấu lạp cho Diệp Lạc, nhưng nhìn
thoáng qua linh vị lão cung chủ còn đặt trên bàn do dự một hồi cuối cùng vẫn không có đuổi theo.
Bởi vì lấy thân thủ của Diệp Lạc cho dù gặp phiền toái nàng cũng có
thể có cách giải quyết, nhưng nếu linh vị của lão cung chủ gặp bất cứ sơ xuất gì, như vậy tội của nàng quá lớn rồi.
Diệp Lạc vội vàng chạy đến ngã tư đường, đối mặt với ánh mắt kinh
diễm của mọi người, thế này mới phát hiện mình quên mang đấu lạp, cảm
thấy có chút hối hận, bất quá nàng cũng không có thời gian nghĩ nhiều,
bởi vì hiện tại nếu trở về lấy đấu lạp thì sẽ không kịp.
Nàng sợ sẽ mất dấu người kia, vội tập trung sự chú ý tiếp tục đuổi theo.
Cũng may sau đoạn đường đông đúc này là đến một con phố vắng người,
thân ảnh quen thuộc lại một lần nữa xuất hiện ở trong tầm mắt.
Nhìn phía trước kia thân ảnh quen thuộc, trong mắt Diệp Lạc hiện lên
một tia phức tạp, nàng làm bộ như đi dạo, len qua người đi đường không
nhanh không chậm theo sát.
Đường càng đi càng thu hẹp, Diệp Lạc nhìn cảnh sắc chung quanh liền
biết hiện tại đã ra khỏi kinh thành, người đi đường cũng càng ngày càng
ít, đến bây giờ gần như không có một bóng người.
Ngay tại thời điểm nàng âm thầm nghi hoặc bỗng nhiên phía trước xuất hiện thân ảnh màu trắng.
Diệp Lạc trong lòng quýnh lên, nàng bước nhanh đuổi theo nhưng khi
nàng bước ra khỏi lối đi nhỏ, cảnh vật đập vào mắt lại là một rừng cây
rộng lớn, tầm nhìn sớm đã bị che khuất.
Diệp Lạc lắc mình tiến vào rừng cây, chỉ thấy trong rừng cây một mảnh im ắng cũng không có bất luận kẻ nào, chỉ có ngẫu nhiên từng cơn gió
nhẹ thổi qua làm tán cây rung lên phát ra tiếng xào xạc.
Trong mắt Diệp Lạc hiện lên vẻ thất vọng, nàng lặng yên xoay người đi ra khỏi rừng cây, mà lúc này lại bắt gặp một đám đàn ông to xác chắn
đường, bọn họ trên mặt không hẹn mà cùng lộ ra ý cười say mê.
Trong đó một tên có vẻ là người cầm đầu mê đắm nhìn chằm chằm nàng hô lên:
-“Đẹp quá, tiểu nương tử ngươi là muốn đi tìm tình lang sao?”
Diệp Lạc đôi mi thanh tú nhíu chặt, bình sinh nàng chán ghét nhất là
bị người ta dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, lúc ở khách điếm bởi vì nhất thời nóng vội nên quên mất mang theo đấu lạp, không thể tưởng được nàng mới đi ra không được bao lâu phiền toái cũng đã đã tìm tới cửa.
Bất quá mấy người này cước bộ nặng nề lại không biết võ công, chính
là loại người không học vấn không nghề nghiệp trong kinh thành, loại
người vô lại này nàng cũng không muốn so đo nhiều liền nhịn xuống khí
lạnh lùng quét mắt qua sau đó xoay người bước đi.
Thật vất vả mới đưa người đẹp tới cửa đâu thể dễ dàng buông tha? Hơn
nữa bọn họ vừa rồi trên đường nhìn thấy Diệp Lạc nhất thời giật nảy
mình, tâm ngứa ngáy cho nên mới bám theo đến đây.
Lúc này mắt thấy Diệp Lạc muốn đi lập tức mấy người ra hiệu cho nhau tách ra đem Diệp Lạc vây vào giữa.
Diệp Lạc nhìn đám nam nhân không biết trời cao đất dầy này khóe miệng nhếch lên một chút cười lạnh lạnh giọng nói:
-“Các ngươi muốn làm gì?”
Nghe những lời này, đám người kia nhất thời phát ra một trận cười to, tên cầm đầu vẻ mặt cợt nhả nhìn Diệp Lạc, cười dâm tà:
-“Tiểu nương tử, ngươi thông minh như vậy còn không biết chúng ta định làm gì sao?”
Lời hắn vừa nói xong lại được đám đàn em phía sau cười phụ họa.
Diệp Lạc khuôn mặt trầm xuống, nàng lạnh lùng nhìn tên nam nhân lỗ mãng kia lạnh giọng nói:
-“Nếu ngươi không muốn chết thì mau tránh ra!”
Diệp Lạc kia ánh mắt lạnh như băng nhìn tên cầm đầu, trong lòng hắn
chợt dâng lên một cỗ sợ hãi nhưng cuối cùng vẫn bị sắc niệm chiếm
thượng phong, chẳng mấy khi gặp được một nữ nhân đẹp đến nhường này, hắn như thế nào dễ dàng buông tha?
Cho nên hắn rất nhanh liền dứt bỏ sự sợ hãi trong lòng, vẫn không nhường đường mà còn hướng Diệp Lạc mở miệng trêu đùa:
-“Tiểu nương tử ngươi gấp gáp như vậy là muốn đi đâu? Đừng nóng vội
nếu là ngươi phải về nhà, bản công tử có thể bồi ngươi một đoạn đường,
hiện tại ngươi trước hết bồi bản công tử chơi đùa thôi?”
Nói xong, hắn vươn tay hướng trên mặt Diệp Lạc sờ soạng. Nhưng mà tay hắn mới đưa đến một nửa chỉ nghe ba một tiếng nam tử kia mạnh bắt tay
rụt trở về, hơn nữa còn lớn tiếng rống lên .
Mọi người lúc này mới nhìn thấy trên tay hắn ta không biết từ lúc nào đã bị thủng một lỗ, giờ phút này hắn dùng bàn tay còn lại bịt lên vết
thương nhưng máu tươi vẫn chảy ra đầm đìa khiến hắn rống lên không ngớt.
Nhìn thấy thảm trạng của tên cầm đầu, đám người còn lại hai mặt nhìn nhày nhất thời bị dọa trắng mặt.
Du Hàn
Edit: Muỗi Vove
Diệp Lạc có chút nghi ngờ nhìn vết thương trên tay nam tử kia, nàng
có thể nhìn ra được vết thương này là do một hòn đá gây ra. Điều này có
thể thấy người này có võ công cực kỳ cao, sẽ là hắn sao?
Diệp Lạc nín thở ngưng thần mơ hồ có thể cảm giác được ở cách đó
không xa trong rừng cây có tiếng hô hấp rất nhỏ, nếu không phải công
lực của nàng thâm hậu, nàng cơ hồ không thể nghe thấy.
Nàng mặc dù biết nơi đó có người nhưng vẫn bất động thanh sắc, tiếp
tục lạnh lùng nhìn tên cầm đầu vẫn không ngừng rống lên thảm thiết.
Mặt khác đám người còn lại tưởng Diệp Lạc ra tay trên mặt đều không
hẹn mà cùng trắng bệch sợ hãi nhìn Diệp Lạc, bởi vì bọn họ căn bản không có nhìn thấy Diệp Lạc xuất thủ vậy mà… một màn trước mắt này thật sự là khiến bọn hắn sợ hãi.
Tên cầm đầu sau khi tru lên một hồi bỗng nhiên hung tợn nhìn thẳng Diệp Lạc khàn giọng nói:
-“Ngươi xú nha đầu dám làm ta bị thương? Các huynh đệ lên, đem xú nha đầu này bắt về cho ta, xem ta như thế nào giáo huấn nàng!”
Nói xong hắn dữ tợn hướng Diệp Lạc đi tới, mà đám người kia nghe thấy mệnh lệnh của tên cầm đầu, tuy rằng bọn họ đối Diệp Lạc cố kị nhưng
nghĩ lại quân mình nhiều người, hơn nữa mạng của họ cũng nằm trong tay
hắn, cho nên chỉ biết cả gan bước từng bước tới gần Diệp Lạc.
Diệp Lạc lạnh lùng nhìn bọn chúng dần khép chặt vòng vây, nhưng là
lực chú ý của nàng cũng không đặt ở đám người trước mắt này mà là đặt ở
nam nhân thần bí trong rừng cây kia, hiện tại nàng vẫn chưa xác định
được thân phận của đối phương, cũng không biết người kia có phải hay
không là hắn, cho nên nàng chờ đợi, đợi người kia xuất hiện.
Nàng nhìn đám người vô lại trước mắt này căn bản là không để vào mắt, bởi vì nếu là nàng không muốn mấy người này chết chỉ đơn giản là chính
nàng không muốn giết người mà thôi!
Nam tử cầm đầu thấy Diệp Lạc vẫn không nhúc nhích đứng ở tại chỗ, nghĩ rằng nàng đang sợ hãi không khỏi đắc ý nhe răng cười nói:
-“Xú nha đầu ngươi cũng biết sợ sao? Nếu ngươi thức thời không cần
bản công tử động tay ngoan ngoãn theo bản công tử trở về, xem ngươi bộ
dạng xinh đẹp như thế có lẽ bản công tử còn có thể cưới ngươi làm thị
thiếp, nếu ngươi khăng khăng một mực như vậy cũng đừng trách bản công tử trêu đùa ngươi xong liền đem ngươi bán cho kỹ viện! Hừ ngươi đẹp như
thế nhất định có thể bán được không ít bạc!”
Diệp Lạc nhìn lướt qua đám người này, lạnh lùng thốt:
-“Nếu các ngươi không muốn chết liền ngay lập tức rời đi thôi, nếu không ai cũng cứu không được các ngươi!”
Nàng chứng thật không muốn giết người, bởi vì giết những tên vô lại
như vậy chỉ làm ô uế tay nàng, nhưng là nàng có thể cảm nhận được sát
khí từ trong rừng cây truyền tới, nếu người kia sát khí không phải nhằm
vào nàng, như vậy mục tiêu của hắn chính là đám người vô lại trước mắt
này.
Nàng cũng không muốn ra tay cứu bọn chúng, nhưng là nàng không muốn
nhìn thấy bọn chúng chết ở chỗ này, cho nên mới nói ra những lời cảnh
cáo đó.
Nhưng tên cầm đầu làm sao có thể tin tưởng lời của nàng, chỉ thấy hắn vung tay quát lớn:
-“Bắt lấy nàng! Bản công tử muốn nhìn xem thời điểm ngươi bị bản công tử đặt dưới thân như thế nào giết bản công tử. . . . . . .”
Mệnh lệnh vừa truyền ra, đám người kia hơi do dự một chút sau đó xông thẳng đến Diệp Lạc.
Chính thời điểm bọn họ nhào tới, Diệp Lạc tinh tường nhìn thấy trong
rừng cây giống như có tia chớp xẹt qua, sau đó chỉ nghe được tiếng từng
vật nặng gục trên mặt đất.
Những người xông lên đầu tiên đều ngã trên mặt đất ôm chân kêu thảm
thiết, không chỉ thế mà chân của bọn họ sớm đã trào ra máu tươi nhiễm
đỏ cả vạt quần áo.
Tên cầm đầu hai mắt mở to nhìn đám thuộc hạ nằm trên mặt đất kêu la
thảm thiết lại nhìn về phía Diệp Lạc ánh mắt dần trở nên khiếp đảm vô
cùng, hắn chợt thét lên một tiếng, cũng không để ý tới bất kỳ ai xoay
người chạy trối chết.
Mà Diệp Lạc cũng không để ý nhiều, nàng khẽ lắc mình phi thân vào trong rừng cây, bởi nàng biết người kia hẳn còn ở trong đó.
Diệp Lạc lấy tốc độ nhanh nhất tiến vào trong rừng cây rừng cây, thời điểm dừng lại chỉ thấy một bạch y nhân đang đứng ở trong rừng cây đưa
lưng về phía nàng, mà bóng dáng này lại đối với nàng hết sức quen thuộc. Bởi vì nàng biết hắn chính là Du Hàn-Du đại ca.
Diệp Lạc dừng bước lại nhìn bóng lưng quen thuộc, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, thần sắc trầm mặc một hồi mới nói:
-“Du đại ca.”
Bạch y nhân chậm rãi xoay người hé ra một khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc, chính là người ngày hôm đó rời đi Du Hàn.
Du Hàn lặng yên nhìn Diệp Lạc, bên môi gợi lên một chút ý cười, ngữ khí hơi châm chọc nói:
-“Không thể tưởng được ngươi vẫn gọi ta một tiếng Du đại ca, bất quá
bây giờ ngươi đã là hoàng hậu cao quý, xưng hô thế này Du Hàn thật không dám!”
Nhìn thấy Du Hàn trong lòng Diệp Lạc cũng không kinh hỉ, thậm chí
ngay cả cảm xúc phập phồng cũng không, vẻ mặt của nàng cực kỳ bình tĩnh, cặp mắt sáng dừng ở trên khuôn mặt tuấn mỹ của Du Hàn thản nhiên nói:
-“Du đại ca, huynh không cần cười nhạo ta, huynh ngày đó ở Thủy Vân
cung hại Lạc Tử ta cũng sẽ không trách huynh, trong lòng ta vẫn luôn coi huynh là đại ca của ta, chẳng lẽ chúng ta liền biến thành như thế này
sao?”
Du hàn nhìn về phía Diệp Lạc ánh mắt cực kỳ phức tạp, hắn đối với
nàng vào lúc này cơ hồ có thể nói là vừa yêu vừa hận, cũng bởi vì yêu
nên mới hận, hắn từ nhỏ đã ở bên nàng, che chở nàng đợi nàng lớn lên.
Nhưng là sau khi lớn lên nàng lại đi yêu người khác, hắn không thể
chấp nhận kết quả như vậy, hắn không thể chấp nhận người mình yêu sau
bao nhiêu năm được hắn thủ hộ lại giành tình cảm cho người khác, cho dù
người kia là hoàng thượng, là vua của một nước! Cho dù người nàng yêu có là ai đi nữa!
//Nam phụ xấu xa đã xuất hiện lại rồi, một tràng pháo tay cho anh ấy đi nào//