Hắn luôn chờ đợi nhưng là chờ đến cuối cùng kết quả vẫn là như vậy,
nếu đây thực sự là do ông trời an bài, như vậy hắn tuyệt không cho phép
bất kể ai chiếm hữu được nàng!
Nghĩ đến đây trên môi Du Hàn lộ ra một nụ cười giống như ma quỷ nói:
-“Ca ca? Ca ca của ngươi vốn dĩ không phải ta, ta cho tới bây giờ cũng không phải là ca ca của ngươi!”
Diệp Lạc nhìn Du Hàn người mà nàng luôn quen thuộc, bởi vì hắn từ nhỏ cùng nàng lớn lên. Nhưng hiện tại hắn ở trước mắt nàng lại thập phần xa lạ, nàng đột nhiên cảm thấy chính mình tuy rằng cùng hắn lớn lên thê
nhưng kỳ thực nàng chưa từng hiểu rõ hắn.
Trong lòng của nàng vẫn luôn xem hắn như một ca ca ruột thị, nàng
nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày hắn lừa nàng để đạt được mục đích của mình, thậm chí không tiếc ra tay với hài tử vừa mới đầy tháng
của nàng!
Tim nàng lúc ấy thật sự rất đau, bởi vì con người hắn vốn thiện lương ôn nhuận như vậy, tại sao đột nhiên lại thay đổi.
Nếu không phải sự thật rành rành ra đó nàng thực sự không thể tin nổi những gì mà mình chứng kiến!
Nhìn khuôn mặt tuấn tú trở nên lãnh mạc, Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong
lòng một trận chua xót, nàng cưỡng chế đau thương nhìn hắn hỏi:
-“Du đại ca, vì sao? Vì sao huynh lại làm như vậy?”
Câu hỏi của Diệp Lạc làm biểu tình của Du Hàn trở nên cực kỳ khó coi, hắn bỗng nhiên tức giận nói:
-“Đừng gọi ta là đại ca, cho tới bây giờ ta vốn dĩ không phải là ca ca của ngươi! Vì sao làm như vậy? Ha ha!”
Nói tới đây Du Hàn đột nhiên điên cuồng cười to, hai tròng mắt đen lạnh lùng xoáy thẳng vào Diệp Lạc gằn từng chữ:
-“Sao người không hỏi chính mình tại sao lại làm như vậy? Ngươi tại
sao yêu hắn? Vì sao? Ngươi rõ ràng đã mất đi trí nhớ liên quan đến hắn,
vì sao vẫn nhớ rõ hắn? Vì sao ngay cả tên của đứa nhỏ cũng là Vân Lạc
Tử? Hắn đã từng thương tổn ngươi như thế, ngươi lại vẫn đối với hắn tình thâm! Nhưng còn ta thì sao? Ta đau khổ thủ hộ bên cạnh ngươi bao năm
như vậy vì cái gì? Đúng, ta không bằng hắn nhưng dựa vào cái gì hắn có
thể dễ dàng có được trái tim của ngươi? Cũng bởi vì hắn là hoàng đế cao
cao tại thượng, là vua của một nước sao?”
Đối mặt với chất vấn của Du Hàn, Diệp Lạc biểu tình vẫn một mảnh lạnh nhạt, nàng thần sắc bình tĩnh nhìn hắn thản nhiên nói:
-“Ta bị thương vốn không mất đi trí nhớ, tất cả đều do huynh làm
đúng không? Huynh đối Lạc Tử nổi sát tâm chỉ là bởi vì ta đặt tên đứa
nhỏ có chữ “Tử”? Nhưng là Du đại ca à, tại sao huynh có thể làm như vậy? Làm sao có thể đối Tử nhi hạ sát thủ? Nó chỉ là một hài tử vừa đầy
tháng, nó căn bản cái gì cũng không hiểu! Làm sao huynh có thể nỡ ra
tay?”
Du Hàn bỗng nhiên dừng tiếng cười, ánh mắt sáng quắc chiếu thẳng vào Diệp Lạc, trên khuôn mặt tuấn mỹ hơi có chút vặn vẹo nói:
-“Tại sao giết nó? Bởi vì nó là nghiệt chủng của hắn, vì nghiệt chủng xuất hiện ngươi mới có thể yêu hắn, cho nên nguyên nhân chân chính là
do nghiệt chủng này mà ra! Nếu như không có nó ngươi tuyệt đối sẽ không
thương hắn càng sẽ không rời khỏi ta!”
Trong mắt Diệp Lạc hiện lên một tia đau xót, nàng lặng yên nhìn Du
Hàn, nội tâm hiện tại cảm thấy vô cùng đau đớn, nàng là vì Du Hàn thay
đổi mà đau lòng, mặc dù nàng không thương hắn nhưng bởi vì từ nhỏ cùng
hắn lớn lên, trong lòng của nàng Du Hàn có một vị trí vô cùng quan
trọng, hắn giống như là đại ca là người thân của nàng, hiện tại thấy hắn như vậy, thật sự làm nàng trái tim băng giá, nàng trơ mắt nhìn hắn trở
nên điên cuồng mà vô lực thay đổi!
Nàng hiện tại mới biết được con người ta trở nên đáng sợ nhất là khi tình yêu biến thành thù hận!
Nàng hít thật sâu một hơi nhìn Du Hàn nói:
-“Nếu đã như vậy, huynh vì sao ban đầu ở trong cung lại dùng hết công lực bức nước hoa hồng ra giúp ta bảo trụ đứa nhỏ?”
Nghe lời này của Diệp Lạc, khóe miệng Du Hàn nhếch lên ý cười, hắn liếc mắt nhìn Diệp Lạc nói:
-“Nếu lúc đó thứ ngươi uống là nước hoa hồng như vậy ta tuyệt đối sẽ
không cứu nghiệt chủng kia! Đáng tiếc đó chỉ là một loại thảo dược bình
thường, căn bản không có tác dụng gì! Lúc ấy Tử Dạ cho rằng nghiệt chủng là của Ứng Vương, vậy mà hắn cư nhiên vẫn có thể hạ thủ lưu tình!”
Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, nàng không thể tin
được mở to hai mắt, thân thể run rẩy lui về phía sau, hai tròng mắt gắt
gao nhìn thẳng du hàn run giọng nói:
-“Huynh nói cái gì? Hắn lúc trước không phải ép ta uống nước hoa hồng?”
Du Hàn không có trả lời, hắn ngạc nhiên nói:
-“Ngươi khôi phục trí nhớ?”
Diệp Lạc không để ý tới lời nói của Du Hàn, lúc này trong đầu nàng
hiện lên cảnh hắn ép nàng uống nước hoa hồng, nàng chưa từng nghĩ tới
thứ nước đó vốn dĩ không phải nước hoa hồng, nàng vẫn cho rằng ngay lúc
đó hắn muốn giết con của nàng, nhưng là nàng nhưng không nghĩ đến đó
không phải là nước hoa hồng! Nói cách khác, cho dù lúc ấy Du Hàn không
tới, con của nàng cũng sẽ không gặp nguy hiểm!
Trong nháy mắt Diệp Lạc đột nhiên cảm giác được trong lòng một trận
thoải mái, nàng vẫn luôn đối với việc này canh cánh trong lòng, cũng
chính bởi bì như vậy nàng mới hận hắn mà nay nàng rốt cục tháo gỡ được
nút thắt trong lòng.
Trong lòng đã không có cừu hận, trên mặt Diệp Lạc lần đầu tiên lộ ra
một nụ cười thư thái, bởi vì nàng rốt cục hiểu được nguyên lai hắn đối
với nàng vẫn không đành lòng, mà nàng cũng rốt cục có thể buông ra cừu
hận, có thể thản nhiên đối mặt chính mình, đối mặt với tình yêu của
mình.
//Dù sao cũng cảm ơn Du Hàn, lỡ miệng mà cũng làm được việc tốt, tác
thành cho đôi lứa nhà người ta, giờ thì Lạc tỷ cứ yên tâm mà yêu đi, suy nghĩ nhiều làm gì//
Áy náy
Edit: Muỗi Vove
Sau khi Du Hàn rời đi Diệp Lạc về tới tới khách điếm, chỉ là nàng
không hề nghĩ đến trong gian phòng ngoại trừ Thanh nhi còn có một người
khác đang chờ nàng.
Nhìn Diệp Hạo yên lặng ngồi bên bàn, còn có bộ mặt bất an của Thanh nhi, Diệp Lạc hơi giật mình một cái mới kêu lên:
-“Đại ca!”
Diệp Hạo nghe thấy tiếng gọi của Diệp Lạc chậm rãi xoay đầu lại, chỉ
thấy trong mắt hắn có vô vàn đau thương, ánh mắt hắn dừng ở trên người
Diệp Lạc, thản nhiên nói:
-“Lạc nhi, muội đã trở lại!”
Diệp Lạc nhìn Diệp Hạo lúc này cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì nàng
tới kinh thành vốn dĩ không nói cho bất cứ ai, thậm chí vì không muốn
người ta chú ý nàng còn lựa chọn một khách điếm ở nơi hẻo lánh như thế
này, Diệp Hạo làm sao biết được mà đến đây tìm nàng?
Phảng phất như xem thấu suy nghĩ trong lòng Diệp Lạc, Diệp Hạo không đợi Diệp Lạc lên tiếng nhân tiện nói:
-“Lạc nhi, khách điếm này cũng là một trong những sản nghiệp của Diệp gia ta, từ khi gia gia lúc ban đầu lập nghiệp, hiện tại qua nhiều năm
làm ăn cũng không khá lắm, vốn phụ thân chuẩn bị bán nó đi, nhưng bởi vì gia gia luyến tiếc liền giữ lại cho đến bây giờ! Ta hôm nay tới kiểm
tra nhưng không ngờ lại tình cờ thấy Thanh nhi.
Nghe những lời này của Diệp Hạo Diệp Lạc có điểm kinh ngạc, nàng thật không ngờ khách điếm này lại là sản nghiệp đầu tiên của Diệp gia.
Diệp Hạo nhìn Diệp Lạc kinh ngạc, biểu tình không khỏi có chút cười khổ nói:
-“Lạc nhi, Diệp gia chúng ta sở dĩ có được ngày hôm nay, có thể trở
thành thủ phủ lớn nhất ở Tây Lương quốc không thể bỏ qua công lao của
khách điếm này, xem nó hiện tại tiêu điều như thế, kỳ thật hơn ba mươi
năm trước nó chính là khách điểm nổi danh nhất trong kinh thành. Đáng
tiếc hiện tại đã xuống dốc, phụ thân vẫn muốn bán đi sau lại bởi vì tâm
nguyện của gia gia cho nên mới lưu lại.
Nhắc tới gia gia trong mắt Diệp Lạc hiện lên một tia lo lắng, nàng trầm mặc một hồi hỏi:
-“Đại ca, hiện tại gia gia vẫn khỏe chứ?”
Diệp Hạo trong mắt hiện lên một tia đau thương nói:
-“Lạc nhi, Linh Nhi đã chết! Gia gia hiện tại bị đả kích rất lớn,
thân thể thật không tốt, còn có phụ thân bây giờ tinh thần vẫn còn hốt
hoảng, hai người họ vẫn luôn nhớ đến muội, hiện tại trong nhà vốn đã
không còn giống nhà nữa rồi, nương tự giam mình trong phòng không muốn
đi ra ngoài, cũng không thiết ăn uống. . . . . . . .”
Diệp Lạc trầm mặc, nàng không biết nên nói như thế nào đây, hết thảy
thoạt nhìn cùng nàng không quan hệ nhưng là nếu không phải vì nàng Diệp
gia cũng sẽ không biến thành như vậy. Nếu không phải nàng cứu Sở Hoàng
đem Sở Hoàng đưa về Diệp gia, như vậy đại phu nhân cũng sẽ không nhận
thức Sở Hoàng, bí mật thân thế của đại ca cũng sẽ không bị vạch trần.
Tử Dạ lại càng không đột nhiên xuất hiện ở Diệp phủ mà gặp phải Diệp
Linh dẫn đến cái chết của nàng ta. Mà phụ thân cũng sẽ không khổ sở, gia gia cũng sẽ không bởi vì cái chết của Diệp Linh mà thương tâm.
Nhưng là hết thảy đều đã không thể vãn hồi, Diệp gia hiện tại biến thành như vậy có thể nói hết thảy đều là do nàng sai.
Nghĩ đến đây Diệp Lạc trong lòng càng thêm áy náy.
Nàng nhìn xem trong ánh mắt Diệp Hạo tràn đầy đau thương, trong lòng chỉ cảm thấy nặng nề muốn nói gì lại không thể cất nên lời.
Diệp Hạo khẽ thở dài một hơi quan tâm nói:
-“Lạc nhi, muội không nên tự trách, kỳ thật mọi chuyện cùng muội
không có liên quan, có một số việc vốn không thể che dấu cả đời, cho dù
hắn không xuất hiện nương chẳng lẽ còn thật sự giấu giếm ta mãi hay sao? Chuyện này sớm muộn gì ta cũng sẽ biết, muội chỉ là giúp nó xuất hiện
sớm hơn thôi!”
Diệp Lạc cúi đầu xuống có điểm áy náy nói:
-“Đại ca, thực xin lỗi nếu không phải vì ta, hết thảy cũng đã không
xảy ra, đúng rồi đại nương hiện tại thế nào? Linh Nhi qua đời bà ấy nhất định chịu không nổi mất thôi?”
Diệp Hạo quay đầu hướng ngoài cửa sổ ngữ khí chứa đầy đau thương nói:
-“Linh Nhi đột nhiên qua đời, chuyện này đối nương là một đả kích rất lớn, bà ấy thương yêu nhất là Linh Nhi, sau khi nghe tin Linh nhi qua
đời, bà bắt đầu tự giam mình trong phòng không hề đi ra.”
Diệp Lạc im lặng, Diệp phu nhân yêu thương Diệp Linh nàng đều biết,
nếu không phải bà ấy quá mức cưng chiều Diệp Linh, có lẽ tựu cũng không
rơi vào kết cục thê thảm như thế này.
Kỳ thật nếu Diệp Linh không cực đoan chấp nhất như vậy, nàng sẽ là
người hạnh phúc nhất, bởi vì nàng là đứa con nhận được rất nhiều tình
yêu thương của mọi người.
Nghĩ đến đây Diệp Lạc khẽ thở dài một hơi nói:
-“Đại ca, Linh Nhi chết như thế nào? Nàng không phải ở trong phủ sao? Đây rốt cuộc có chuyện gì?”
Diệp Hạo có điểm xúc động kịch liệt nói:
-“Linh Nhi bị ngã xuống hồ, mãi cho đến thi thể của nàng nổi lên, người trong phủ mới phát hiện ra, bất quá. . . . . . . . .”
Nói tới đây Diệp Hạo không thể nói tiếp, hắn hướng ánh mắt ra cảnh sắc ngoài cửa sổ xuất thần.
Diệp Lạc trong lòng một trận ảm đạm, nàng biết Diệp Hạo tuy rằng giờ
phút này thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng nội tâm của hắn nhất định rất đau
đớn? Hắn và Diệp Linh dù sao cũng là huynh muội cùng một mẹ, Diệp Linh
chết đi đối với hắn đả kích cũng không ít so với Diệp phu nhân và gia
gia.
Ngay tại thời điểm Diệp Lạc trầm tư, Diệp Hạo bỗng nhiên xoay đầu lại nhìn nàng nói:
-“Lạc nhi, muội hồi phủ được chứ? Hiện tại trong phủ thật sự cần
muội, gia gia cùng phụ thân luôn luôn nhớ đến muội. Đặc biệt phụ thân
ông ấy. . . . . . Ông ấy kể từ khi biết chuyện này vẫn không thể nguôi
ngoai. . . . . . Ông ấy không muốn gặp ta. . . . . . . . “
Những lời sau của Diệp Hạo cơ hồ nhỏ đến khó nghe.
Diệp Lạc do dự một chút, nàng không nghĩ sẽ trở về, nhưng là bây giờ
thân thể của gia gia và phụ thân không tốt, lại xảy ra chuyện lớn như
vậy, nàng nữ nhi của Diệp gia chứng thật hẳn trở về, chỉ là hiện tại
Diệp Linh đã chết, Diệp phu nhân nếu nhìn thấy nàng chỉ sợ lại không thể sống yên ổn thôi?