Tử Dạ nghe xong những lời của Vệ Tử Thanh thần sắc ngưng trọng lại,
phải biết rằng vô luận bất cứ kẻ nào cũng đều yêu quý tánh mạng của
mình, mà không ngờ lại có một tổ chức đáng sợ làm cho người ta cam tâm
tình nguyện đi tìm cái chết cũng không nguyện ý trở về nhận sự trừng
phạt, thật sự tai nghe không bằng mắt thấy, một tổ chức nguy hiểm như
vậy hắn thân là vua một nước không thể không đề phòng!
Dù sao đối mặt với những sát thủ không sợ chết cho dù người của đối phương không nhiều nhưng cũng là một sự uy hiếp rất lớn!
Nghĩ đến đây Tử Dạ trầm ngâm trong chốc lát liền đối với vệ Tử Thanh phân phó :
-‘‘Ngươi lập tức phái người điều tra về tổ chức thần bí này, tổng bộ của họ ở đâu cũng như mục đích của bọn họ là gì?’’
Vệ Tử Thanh lĩnh mệnh rồi lui xuống.
Tử Dạ nhìn thoáng qua khoảng sân đã được dọn sạch khẽ nhíu mày sau đó xoay người rời đi.
Sau khi giải quyết xong những thi thể bọn thị vệ cũng dần dần tản đi, một hồi gió tanh mưa máu xem như chính thức mở màn.
Mà bọn họ không biết ở một góc khuất trong bóng đêm có một người mang phục sức thái giám lạnh lùng nhìn thấy hết thảy, đợi sau khi bọn họ rời đi người kia lạnh lùng cười một tiếng thân ảnh rất nhanh biến mất trong đêm tối.
Bên trong thiên điện ánh nến vàng leo lét, không khí một mùi rượu nồng nặc. Toàn bộ phòng ngủ ràn ngập hơi thở ám muội.
Sở Hoàng căm giận ngồi chễm chệ trên ghế, trong tay ôm một cung nữ ngửa miệng uống Trúc Diệp Thanh.//rượu đó mấy nàng//
Tuy rằng bên cạnh có rượu ngon lại có mỹ nữ làm bạn, nhưng nơi này
chung quy có vẻ hẻo lánh đơn sơ, so với Đông Hoa cung hoa lệ không bằng
một cái ngón tay, đối với việc Tử Dạ đột nhiên chuyển hắn đến thiên điện trong lòng Sở Hoàng rất là bất mãn!
Cho dù đổi nơi ở cũng nên để hắn đến một nơi không thua kém Đông Hoa
cung mới phải, đằng này lại ở cái địa phương hẻo lánh không một bóng
người này, thật là khinh người quá đáng!
Càng quá mức là Tử Dạ cơ hồ đem toàn bộ cung nhân dời đi, chỉ để lại vài người hầu hạ, điều này khiến hắn có chút không quen!
Bất quá khi hắn yêu cầu đem vị cung nữ kia tới may mắn Tử Dạ lại đồng ý.
Nghĩ đến đây, Sở Hoàng tức giận uống một ngụm rượu, sau đó nặng nề đặt cốc trên bàn.
Vị cung nữ dù sao cũng ở trong cung đã lâu, những chuyện đơn giản như nhìn mặt đoán ý nàng cơ bản cũng biết ít nhiều, nhìn Sở Hoàng có chút
rầu rĩ không vui, thanh âm dịu dàng nói :
-‘‘Sở Hoàng, người làm sao vậy? Như thế nào mất hứng? Chẳng lẽ nô tỳ làm sai cái gì sao?’’
Nói xong tay nàng ôn nhu vuốt nhẹ trước ngực Sở Hoàng, ánh mắt đưa tình.
Sắc mặt Sở Hoàng có điểm ửng hồng khẳng định đã có vài phần men say,
hắn một phát bắt được bàn tay mềm mại trắng noãn của nàng đưa lên môi
nhẹ nhàng cắn mút, ánh mắt tà mị nhìn nàng chằm chằm.
Được Sở hoàng đáp lại, nàng cười khẽ, nhẹ nhàng cựa mình khơi gợi dục vọng của Sở hoàng, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng ngâm rất khẽ.
Sở Hoàng đôi mắt tràn ngập dục vọng nhưng đầu óc hắn vẫn còn sáng
suốt. Hắn tuy rằng ham muốn sắc đẹp nhưng sao lại không hiểu mưu đồ của
nàng, hắn cũng hiểu được sở dĩ nàng đối với hắn ngoan ngoãn phục tùng
chẳng qua mơ tưởng trở thành người đàn bà của hắn, một tấc lên trời mà
thôi!
Nhưng là nàng không biết Sở Hoàng chẳng qua chỉ muốn lợi dụng nàng
giải khuây, cho dù ngày sau có cơ hội trở về nước cũng tuyệt đối sẽ
không mang nàng theo! Bởi vì tuy rằng nàng cũng có một chút tư sắc,
nhưng làm sao so sánh với những tần phi tuyệt sắc trong hậu cung của
hắn, so với các nàng cung nữ này còn kém xa.
Bất quá sự thật này hắn sẽ không cho nàng biết, chỉ thấy trên mặt lộ ra một chút cười tà sau đó ôm lấy nàng đi đến giường ngủ.
Rất nhanh trong giường ngủ một mảnh xuân sắc, y phục một mảnh hỗn độn trên mặt đất.
Một thân ảnh quỷ dị nhẹ nhàng từ bên ngoài cửa sổ tiến vào mà Sở
hoàng người đang đắm chìm trong tình dục căn bản không cảm thấy sự xuất
hiện của người này, ông ta càng lúc càng đẩy nhanh tốc độ muốn đạt đến
cao trào.
Đúng lúc này vị cung nữ đang chìm đắm trong lạc thú bỗng nhiên mở hai mắt ra, khi nàng nhìn thấy bóng người đứng ở cách đó không xa, không
khỏi hét lên một tiếng hoảng sợ đẩy Sở hoàng đang dây dưa ở trên người
mình ra, sau đó núp ở góc giường lấy chăn che ở trước người, thân thể
run lên nhè nhẹ, đôi sợ hãi ánh mắt nhìn Sở Hoàng ở phía sau.
Sở Hoàng đang ở trên đỉnh lại đột nhiên bị đẩy ra, trong lòng cực kỳ
tức giận đang muốn quát một tiếng, đột nhiên cảm giác được phía sau
truyền đến một trận lãnh ý không khỏi xoay người lại.
Khi hắn thấy rõ ràng trong phòng ngủ có người lạ khuôn mặt có chút
biến sắc, bất quá hắn chung quy cũng không phải người bình thường, tuy
rằng trong phòng ngủ đột nhiên xuất hiện người lạ có điểm quỷ dị, nhưng
hắn vẫn có thể vững vàng dùng thanh âm lạnh lùng hỏi :
-‘‘Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện trong tẩm cung của bổn vương?’’
Người đến là một nam tử tuổi còn trẻ mặc trang phục thái giám, chỉ
thấy hắn lạnh lùng đứng ở nơi đó dùng kiếm trong tay hất y phục bị Sở
Hoàng ném xuống đất về phía Sở Hoàng, ngữ khí mang theo nồng đậm giễu
cợt nói :
-‘‘Ngươi muốn tự mình thay hay cần ta giúp!’’
Ám sát
Edit : Muỗi Vove
Sở Hoàng tùy tay bắt lấy y phục, sắc mặt không thay đổi mặc vào.
Tuy rằng, hắn biết nam tử trẻ tuổi xa lạ này đêm khuya xuất hiện ở
đây, tuyệt đối không phải chuyện tốt, nhưng bản thân dù sao cũng là vua
của một nước, trải qua vô số sóng to gió lớn, cho nên hiện tại hắn cũng
không chút nào kinh hoảng, bởi vì, hắn biết, bên ngoài thiên điện, có
phần đông thị vệ Tử Dạ phái tới bảo vệ
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi có chút hối hận, bởi vì, nếu không phải
hắn cảm thấy khó chịu, đem toàn bộ thị vệ đuổi đi, người này cho dù võ
công cao cường, há có thể dễ dàng đột nhập vào tẩm cung của hắn?
Rất nhanh, Sở Hoàng y phục chỉnh tề, hắn trấn tĩnh nhìn nam nhân trẻ
tuổi mặc phục sức thái giám, hắn thân là vua của một nước, trong quá
khứ, thái giám hầu hạ bên người cũng không ít, cho nên chỉ một cái liếc
mắt cũng có thể nhìn ra người này không phải là thái giám.
Biết được điều này, hắn đề phòng nhìn người kia, trầm giọng hỏi :
-”Ngươi là ai?”
Người đến chính là Du Hàn, hắn sở dĩ xuất hiện ở nơi này, chẳng qua
là muốn giết Sở Hoàng mà thôi, bởi vì, chỉ có như vậy, Sở quốc thái tử
mới có thể không băn khoăn về phía Tây Lương mà phát động chiến tranh!
Hiện tại đối mặt với câu hỏi của Sở Hoàng câu hỏi, hắn khinh thường cười trào phúng, lạnh lùng thốt :
-”Ta là ai, ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết rằng, ta tới giết ngươi, là được rồi!”
Nhìn thấy người này nhẹ nhàng bâng quơ nói muốn giết hắn, cho dù hắn
có cố gắng duy trì vẻ trấn định cũng không khỏi có chút biến sắc, hắn
lui về phía sau từng bước, nói :
-”Bổn vương cùng ngươi không cừu không oán, ngươi vì sao phải giết bổn vương?”
Đối mặt với hành động của Sở Hoàng, Du Hàn căn bản chỉ lơ đễnh, khóe
miệng hắn vẫn giữ một nụ cười thản nhiên, ngữ khí lại lãnh khốc vô cùng
nói :
-”Ngươi cùng ta chứng thật là không thù cũng không hận, chẳng qua, sự tồn tại của ngươi, lại ảnh hưởng tới kế hoạch của ta. Ta không thể dễ
dàng tha thứ cho bât kỳ kẻ nào làm hỏng kế hoạch của mình, cho nên, ta
phải giết ngươi!”
Sở Hoàng nhìn ra người này không phải đang nói đùa, hắn không khỏi
sắc mặt đại biến, trong lòng dâng lên một cỗ sợ hãi, thanh âm có chút
run run hỏi :
-”Ngươi nói kế hoạch gì, bổn vương căn bản không biết, hơn nữa, bổn
vương hiện tại bị Tử Dạ giam lỏng nơi này, như thế nào lại ảnh hưởng đến kế hoạch của ngươi?”
Nhìn trên mặt Sở Hoàng lộ rõ thần sắc sợ hãi, không biết vì sao, Du
Hàn đột nhiên cảm giác thỏa mãn, bởi vì, để khiến cho một hoàng đế cao
cao tại thượng sợ hãi, chứng thật không phải là chuyện dễ dàng.
Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Du Hàn lộ ra một nụ cười tàn khốc, không biết, người kia đến cuối cùng, có hay không cũng sẽ như
thế?
Sở Hoàng nhìn Du Hàn, thấy y không trả lời câu hỏi của mình, tim của
hắn bắt đầu không ngừng mà trầm xuống, hắn bỗng nhiên nghĩ đến những thị vệ bên ngoài, nghĩ đến thị vệ đứng cách đó không xa, tim của hắn mới
hơi trấn tĩnh một chút, lại nói :
-”Ngươi nếu muốn giết bổn vương, ngươi cũng trốn không thoát! Chỉ cần bổn vương hô to một tiếng, thị vệ bên ngoài sẽ tiến vào, ngươi nếu giết bổn vương, còn có thể an toàn rời đi sao?”
Du Hàn cười lạnh, khinh thường nhìn Sở Hoàng, nói :
-”Thật không? Như vậy, ta liền thử xem!”
Lời của Du Hàn vừa rơi xuống, thân ảnh của hắn liền giống như quỷ dị, chỉ thấy kiếm quang chợt lóe, nháy mắt kiếm trong tay hắn đã đặt trên
cổ Sở hoàng.
-”A. . . . . . . .”
Cung nữ kia cả người phát run, nàng vẫn đãng rúc vào một góc chăn,
nhìn thấy Du Hàn muốn giết Sở Hoàng, trong lúc sợ hãi nhịn không được
phát ra một tiếng thét chói tai.
Nghe tiếng thét của cung nữ, Du Hàn nhướng mày, trên người tản mát ra sát khí mãnh liệt, chỉ thấy hắn vung tay lên, kiếm quang tạo ra một
vòng cung, cung nữ cũng không kịp kêu lên tiếng nào đầu đã rơi xuống,
nháy mắt hương tiêu ngọc tổn dưới kiếm Du Hàn.
Máu tươi, nháy mắt chảy lênh láng khắp giường, trong không khí lại thêm nồng đậm mùi máu tươi!
Sở Hoàng sợ hãi nhìn một màn này, nghĩ đến mình vừa cùng nàng làm
việc kia, thân thể nhịn không được khẽ run lên, cho dù hắn can đảm hơn
người, ở đối mặt thủ pháp giết người tàn khốc như thế. Hắn vẫn là cảm
nhận được sợ hãi.
Mà ở ngoài thiên điện, thanh âm vừa rồi hiển nhiên kinh động thị vệ, mọi người hai mặt nhìn nhau, có một người lên tiếng hỏi :
-”Trương đại ca, huynh có nghe thấy tiếng gì không? Vừa vặn giống như tiếng của nữ nhân?”
Thị vệ kêu Trương đại ca kia lại kinh thường cười cười, nói :
-”Tiếng gì? Nhất định là Sở Hoàng lão gia hỏa này lại đang tra tấn
những nữ nhân kia thôi! Hừ, lão gia hỏa này thật là gừng càng già càng
cay, cũng không sợ chết trên giường của nữ nhân!”
Nghe thấy lời này của thị vệ tên Trương đại ca, những người khác liền dẹp bỏ nghi ngờ,cũng lộ ra nụ cười ám muội, bọn họ cuối cùng cũng không để ý nữa!
Ở một nơi khác, một người mang y phục màu xám, thoạt nhìn giống như
cung nhân, chỉ thấy hắn không tiếng động đi vào một góc khuất, sau đó
thân ảnh chợt lóe, biến mất trong bóng đêm.
Trong phòng ngủ, Du Hàn thu kiếm trở về kề trên cổ Sở Hoàng, khóe
miệng mang theo nụ cười tàn nhẫn, lạnh lùng nhìn Sở Hoàng, ánh mắt giống như ác ma nhìn con mồi dưới tay mình!