Thời gian từng phút từng phút trôi đi, mặt trời chỉ lưi lại một chút
ánh sáng màu vàng nhạt ở cuối chân trời, sau đó cả vùng đất liền chìm
trong bóng tối.
Hoàng cung hoàn toàn yên tĩnh.
Mấy bóng đen lặng lẽ không tiếng động từ một nơi hẻo lánh phía bắc
hoàng cung trên tường thành cao cao nhảy xuống, những người này không
nhanh không chậm liền hướng thẳng Đông Hoa xung .
Bọn họ không biết là ở một khóc khuất phía sau hai thân ảnh cao lớn đang lạnh lùng đứng ở trong bóng tối quan sát hết thảy.
Hai nguời này chính là Tử Dạ và Vệ Tử Thanh.
Nhìn những bóng người biến mất trong bóng đêm Vệ Tử Thanh bỗng nhiên nói :
-‘‘Hoàng thượng liệu sự như thần, Sở quốc thái tử quả nhiên đã mất kiên nhẫn phái người đến ám sát Sở Hoàng rồi!
Tử Dạ khẽ hừ một tiếng lạnh lùng thốt :
-‘‘Hắn mặc dù là thái tử nhưng không có cơ hội đăng cơ, tuy rằng Sở
Hoàng bị trẫm giam lỏng ở Tây Lương, chính sự Sở quốc liền rơi vào tay
hắn, nhưng vẫn còn những đại thần trụ cột trong triều đình! Cho nên, hắn tuy rằng bây giờ phát động chiến tranh nhưng chịu sự áp lực nhất định
không phải ít! Đây cũng là nguyên nhân hắn nóng vội muốn giết chết Sở
Hoàng! Bởi vì chỉ có giết Sở Hoàng hắn mới có thể đủ chân chính nắm giữ
thế lực trong triều, hơn thế áp lực từ các đại thần trong triều cũng
giải khai!’’
Vệ Tử Thanh nói :
-‘‘Sở Hoàng nếu đã chết, các đại thần kia không thể không chấp nhận lập tân hoàng, cũng như phát động chiến tranh phải không?’’
Tử Dạ khẽ gật đầu nói :
-‘‘Đúng vậy! Đây chính là chủ ý của hắn! Bởi vì mục tiêu của hắn căn
bản không phải là cứu người mà là xâm lược Tây Lương, mà hắn muốn cùng
Tây Lương khai chiến trước tiên nhất định phải giết chết Sở hoàng! Như
vậy hắn mới có thể đem tội danh này đổ lên đầu trẫm, cũng thành công thu phục đám đại thần trong triều!’’
Đang nói thì đột nhiên phía trước truyền đến từng tiếng hô lớn bắt thích khách.
Tử Dạ khóe miệng nhếch lên một chút cười lạnh, sau đó khẽ động thân hướng Đông Hoa cung bay đi
Vệ Tử Thanh cũng không chút do dự rất nhanh đuổi theo.
Không bao lâu bọn họ đã tới Đông Hoa cung, chỉ thấy trước cửa Đông
Hoa cung đèn đuốc sáng trưng, tầng tầng thị vệ đem hắc y nhân vây vào
giữa, thần sắc mặt ngưng trọng đề phòng.
Mà mấy người áo đen kia tuy rằng bị phần đông thị vệ bao vây nhưng lại không chút nào kinh hoảng.
Mắt thấy bọn thị vệ càng ngày càng nhiều, đột nhiên một người áo đen
hướng sang người bên cạnh nháy mắt, sau đó mấy người phân tán phương
hướng đồng loạt xông lên phá vòng vây!
Trong nháy mắt trước cửa Đông Hoa cung một mảnh hỗn loạn, hắc y nhân
cùng bọn thị vệ đấu thành một đoàn. Dưới ánh đèn chỉ thấy đao quang kiếm ảnh không ngừng, thỉnh thoảng truyền đến kinh hô cùng tiếng kêu thảm
thiết.
Những hắc y nhân kia võ công rất cao, tuy rằng bị thị vệ bao vây nhưng vẫn dễ dàng giết đi không ít thị vệ!
Nhìn đến hắc y nhân dũng mãnh như thế, Vệ Tử Thanh không khỏi nhíu
mày, tay hắn vừa động trên đuôi kiếm muốn xông lên phía trước lại bị Tử
Dạ kéo lại.
Vệ Tử Thanh không hiểu nhìn Tử Dạ đang muốn nói chuyện đã thấy Tử Dạ mỉm cười ý bảo hắn nhìn xung quanh.
Vệ Tử Thanh khó hiểu nhưng vẫn làm theo, chỉ thấy không biết từ khi
nào chung quanh một tầng đông nghìn nghịt cung thủ nhắm bắn về phía trận chiến phía trước!
Nhìn thấy đám cung thủ Vệ Tử Thanh nháy mắt minh bạch ý tứ của Tử Dạ, hắn thu hồi kiếm trong tay, sau đó cùng Tử Dạ đứng ở cách đó không xa
nhìn.
Quả nhiên không lâu sau, một tên hắc y nhân xuất ra trường kiếm, một
đường kiếm khí mạnh mẽ khiến tất cả thị vệ đều thối lui về phía sau.
Đợi sau khi đám thị vệ lui ra liền một khắc cung tiễn như mữa bắn về phía hắc y nhân.
Những hắc y nhân không kịp đề phòng nháy mắt trúng tên ngã vào trong
vũng máu, đợi bọn họ phục hồi tinh thần lại sau đều dùng binh khí trong
tay có gắng chống đỡ tầng tầng lớp lớp mũi tên xé gió bay đến, nhưng dù
bọn họ võ công cao cường cũng khó cầm cự được, không lâu sau từng người
từng người lần lượt ngã xuống, chỉ còn lại vài hắc y nhân tuy rằng bị
thương rất nặng vẫn không ngừng chống cự.
Mắt thấy những hắc y nhân kia gần như đều ngã xuống, đúng lúc này Tử Dạ bỗng nhiên vung tay lên ra lệnh ngừng bắn.
Thời điểm cơn mưa tên ngừng lại, toàn bộ hắc y nhân cơ hồ đã ngã
xuống, chỉ còn lại một người đang đứng thẳng, đôi mắt tản mát ra sát ý
mãnh liệt gắt gao dán chặt trên người Tử Dạ.
Sát thủ
Edit : Muỗi Vove
Tử Dạ lạnh lùng cười bước ra giữa sân ở khoảng cách hắc y nhân không xa thì ngưng lại, hắn liếc nhìn hắc y nhân lạnh giọng hỏi :
-‘‘Ngươi nếu không muốn chết liền hạ vũ khí đầu hàng đi, nói, mục đích của ngươi hôm nay là gì?’’
Hắc y nhân kia nhưng chỉ oán hận nhìn Tử Dạ cũng không buông trường
kiếm trong tay, một lát sau hắn bỗng nhiên ra một nụ cười sầu thảm khàn
giọng nói :
-‘‘Nguyên lai ngươi chính là cẩu hoàng đế Tây Lương, nạp mạng đi!’’
Nói xong hắn bỗng nhiên bay lên không xoay một vòng, cả người và kiếm hướng thẳng về Tử Dạ.
Mọi người thấy một màn này trong lòng không khỏi kinh hãi, chính lúc
này một bóng người màu xanh lóe lên, chỉ nghe keng một tiếng, kiếm của
hắc y nhân đã bị Vệ Tử ngăn lại, ngay sau đó hai người đấu với nhau.
Võ công của hắc y nhân kỳ thật không kém so với Vệ Tử Thanh, nhưng
là, trên người vết thương chằng chịt, công lực cũng tổn hại không ít,
làm sao còn là đối thủ của Vệ Tử Thanh?
Cho nên không đến vài chiêu hắc y nhân bị đánh thối lui, hắn nhưng
vẫn không cam lòng cố gắng chống đỡ thân người đỡ lấy kiếm của Vệ Tử
Thanh, lưỡi kiếm sắc bén quẹt qua vai hắn làm máu chảy không ngừng, Vệ
Tử Thanh nhân cơ hội này xoay người đánh một chưởng lên người hắc y
nhân.
Hắc y nhân trúng một chưởng này nhịn không được nữa, thân thể giống
như diều đứt dây bay trên không trung sau đó nặng nề rơi xuống đất gần
như không gượng dậy nổi!
Vài vị thị vệ xông lên phía trước dùng binh khí chặn lấy cổ hắn, mà
hắc y nhân lại bỗng nhiên ngửa đầu phát ra một tiếng cười thê lương, sau đó thân thể hơi run lên một cái liền không động đậy được nữa.
Vệ Tử Thanh đi ra phía trước lấy tay dò xét hơi thở của hắn, sau đó quay đầu đối Tử Dạ nói :
-‘‘Hoàng thượng, hắn đã uống thuốc độc tự vẫn!’’
Tử Dạ kinh ngạc, hắn không nghĩ đến y lại cương liệt như vậy, sau khi bị kiềm giữ cư nhiên chính mình cam nguyện uống thuốc độc tự vẫn.
Có lẽ nhìn ra nghi hoặc trong mắt Tử Dạ, Vệ Tử Thanh đứng lên đi đến bên cạnh Tử Dạ đè thấp thanh âm nói :
-‘‘Hoàng thượng, những người này thực sự không phải là người bình
thường, dựa vào thân thủ và sự trung thành của bọn họ, thuộc hạ cả gan
suy đoán những người này thuộc một tổ chức thần bí trên giang hồ!
Lời nói của Vệ Tử Thanh khiến Tử Dạ hơi nhíu nhíu mày, hắn lạnh lùng
nhìn thoáng qua những thi thể trên mặt đất kia, khuôn mặt trầm xuống :
-‘‘Nói tiếp!’’
Vệ Tử Thanh trầm ngâm trong chốc lát, lại nói :
-‘‘Trong giang hồ tổ chức sát thủ này cực kỳ thần bí, trừ người trong tổ chức không ai biết thủ lĩnh của bọn họ là ai, cho tới nay tổ chức
này đều nhận tiền làm việc, chỉ cần có bạc bất kể cái gì bọn họ cũng dám làm!’’
Nói tới đây Vệ Tử Thanh dừng một chút, lại nói :
-‘‘Thuộc hạ từng nghe giang hồ đồn về bọn chúng nhưng hiểu biết không nhiều. Chỉ biết sát thủ trong tay tổ chức này toàn bộ cơ hồ được bồi
dưỡng từ nhỏ, bọn họ làm việc lãnh khốc vô tình, một khi nhận được nhiệm vụ thì phải bằng mọi giá hoàn thành, nếu không tự nguyện tự sát cũng
không tiết lộ ra nửa điểm về tổ chức!’’
Tử Dạ sắc mặt khẽ biến, bởi vì tổ chức thần bí này hắn chưa từng nghe qua, tuy rằng hắn trước kia cũng từng nhiều lần xuất cung bước chân vào giang hồ, nhưng hắn dù sao cũng là người hoàng tộc, nhiều chuyện trên
giang hồ không thể rõ ràng.
Bây giờ nghe đến một tổ chức lợi hại như thế, trong lòng tự nhiên
trầm xuống, bởi vì nếu như thật sự có một tổ chức như vậy tồn tại, tương lai đối Tây Lương quốc sẽ là một uy hiếp rất lớn!
Nhìn sắc mặt Tử Dạ âm trầm Vệ Tử Thanh tự nhiên biết Tử Dạ đang nghĩ gì, cẩn thận nói :
-‘‘Hoàng thượng có thể yên tâm này, tuy rằng những sát thủ trong tay
tổ chức này đều có võ công cao cường, nhưng với việc huấn luyện tàn khốc như thế không phải ai cũng chịu đựng nổi. Cho nên thuộc hạ đoán người
của chúng cũng không nhiều!’’
Tử Dạ trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc hỏi :
-‘‘Có ý tứ gì?’’
Vệ Tử Thanh nói :
-‘‘Thuộc hạ từng nghe bằng hữu trong giang hồ nói qua, khi tổ chức
này huấn luyện sát thủ sẽ đem toàn bộ nhốt trong một gian phòng, sau đó
để cho bọn họ tự giết lẫn nhau, đến cuối cùng người mạnh nhất chính là
người sống sót. Mà người còn sống này sẽ được lựa chọn trở thành một sát thủ!’’
Tử Dạ lần đầu tiên nghe đến phương pháp huấn luyện tàn bạo như thế,
trong lòng khẽ run lên, bởi vì dùng phương thức này bồi dưỡng sát thủ
chứng thật tàn khốc vô cùng, không nghi ngờ gì người sống sót thực thích hợp trở thành một sát thủ, chỉ là hắn đối với tổ chức này vẫn có điểm
hoài nghi, những sát thủ hung tàn đến như vậy tổ chức như thế nào có thể khống chế bọn họ?
Vệ Tử Thanh thấy được nghi hoặc trong mắt Tử Dạ, hắn thở dài một hơi nói :
-‘‘Nghe nói tổ chức thần bí này dùng một loại phương pháp cực kỳ tàn
nhẫn để khống chế những sát thủ của bọn họ, tuy rằng cụ thể là cái gì
thuộc hạ không rõ ràng, nhưng nhìn thấy tên sát thủ ngày hôm nay tình
nguyện chính mình chết đi cũng không nguyện ý đào tẩu, nói vậy trừng
phạt nhất định tàn nhẫn vô cùng!