240. Dạy ngươi cái gì gọi là ‘‘đắc tội” [10]
Người của ta....... Lâm Hồi Âm trong lòngDạ Huyền nghe được mấy chữ này....... Ngữ khí của hắn hoặc dày hoặc tản mạn, nhưng ba chữ này, phát ra từ miệng hắn lại có chút gì dịu dàng ám muội.
Nàng cũng không biết, nàng khi nào trở thành người của hắn....... Như vậy rõ ràng mà lại trực tiếp phát ra từ trong miệng hắn, nàng phát hiện, nàng tuyệt không chán ghét, thậm chí, thậm chí....... Đáy lòng còn nổi lên một chút ấm áp không nói nên lời, khiến lòng của nàng nhẹ nhàng run rẩy, có một cỗ nói không nên lời tình tố trong lòng gian lan tràn , nhạ của nàng khuôn mặt nhỏ nhắn nhịn không được hơi hơi phiếm một tầng hồng.
Hai thị nữ đánh bạo, tiếp tục mở miệng:“Nhị hoàng tử, đây là chuyện giữa Tiên phi nương nương và nữ đệ tử này, nhị hoàng tử chớ nên xen vào.”
“Chuyện của nàng cũng là chuyện của ta!” Dạ Huyền trực tiếp phản bác nói:“Chỉ cần là chuyện của nàng, mặc dù là nhàn sự, ta cũng muốn quản!”
Dạ Huyền nói lời này, mặt mày nhìn Lâm Hồi Âm, hắn nhìn mái tóc nàng hỗn độn, liền túc nhíu mày, để nàng nhẹ nhàng dựa vào mình, không coi ai ra gì mà vươn tay, sửa lại tóc cho nàng.
Liên Y đứng một bên, nhìn Dạ Huyền như vậy, là Dạ Huyền nàng chưa bao giờ gặp qua, nhất thời không cam lòng.
Triều Ca dại ra, đáy mắt hắn hiện lên một cái hình ảnh, nam tử yêu mĩ kinh diễm, ôm một cô gái mặc xiêm y màu xanh, sắc mặt nàng tái nhợt, hắn dịu dàng vì nàng chải ba ngàn sợi tóc mai.
Động tác của hắn không tính là đặc biệt thuần thục, thậm chí còn có chút ngốc, nhưng không che giấu ôn nhu chút nào.
Hắn chải xong còn không coi ai ra gì nhợt nhạt mở miệng, trong giọng nói mang theo một chút ghét bỏ trách cứ:“Sao tóc lại rối như vậy?”
Tuy là trách cứ, lại mang theo sủng nịnh thế nào cũng che lấp không được, Lâm Hồi Âm bỗng dưng run rẩy, lập tức xuất thần.
Dạ Huyền nhìn Lâm Hồi Âm dại ra, chỉ nghĩ nàng mất hứng, liền nhíu nhíu mày, hung hăng trừng mắt nhìn đám thị nữ và Triều Ca Liên Y, cúi đầu, hỏi nàng:“Làm sao vậy?”