Đương nhiên Lâm Hồi Âm và Dạ Huyền đã làm một giao dịch, kia đó là hầu hạ hắn để bù nơ ba vạn lượng ngân phiếu, cho nên Lâm Hồi Âm mỗi ngày đều lẽo đẽo theo hắn tới nhà ăn, mua cơm cho Dạ Huyền, sau đó thí điên thí điên đưa đến trước mặt hắn, ăn cơm xong, còn không quên thay hắn thu thập cà mèn, lúc giặt quần áo cũng không quên giặt cả cho hắn, thậm chí mỗi ngày còn có thể chạy đến phòng Dạ Huyền quét dọn vệ sinh.
Dạ Huyền cũng không từ chối, đại đa số thời gian hắn đều lẳng lặng ngồi một bên, nhìn nàng bận rộn mà ngơ ngẩn.
Thời gian chớp mắt trôi qua, sinh nhật Triều Ca đã đến.
Toàn bộ Thần sơn phá lệ náo nhiệt, ai nấy cũng đều hưng phấn, tè sáng sớm đã chờ mong màn đêm buông xuống để dự tiệc sinh nhật của Triều Ca.
Lâm Hồi Âm trước sau như một, buổi sáng rời giường, ngồi trong phòng viết thư, đến buổi trưa, nàng thấy đói, sờ bụng, đứng lên, lười biếng duỗi thắt lưng, sau đó ghé vào cửa sổ, lơ đãng nhìn thấy hồng y nam tử phòng đối diện.
Nam tử dung nhan tinh xảo như ngọc, thanh thản dựa ghế, hai chân buông lỏng, một quyển sách đặt trên đùi, một tay chống trán, cúi đầu, lặng lẽ nhìn.
Con meo trắng cuộc người trên bàn, dựa vào cánh tay hắn, chìm trong giấc ngủ say ngọt.
Một người, một mèo, một quyển sách.
Hắn như lâm vào thế giới của riêng mình, yên tĩnh đến thế.
Nếu không phải ngón tay hắn thỉnh thoảng lật trang sách, lông mi dài hơi rung động, Lâm Hồi Âm còn nghĩ thứ mình thấy là một pho tượng.
Lâm Hồi Âm vừa nhìn, vừa không nhịn được mà tán thưởng, nam tử này... Chậc chậc, thật sự là 360 độ không góc chết, tùy tiện bày ra một tư thái cũng có thể mê đảo chúng sinh, nếu hắn sống ở thời hiện đại, đi đóng phim thần tượng, chắc chắn sẽ khiến cho vô số cô gái thét chói tai điên cuồng, nếu hắn có thể đóng cảnh hôn và giường chiếu...... Lâm Hồi Âm nhịn không được bắt đầu nghĩ đến mấy hình ảnh hôn nhau và lên giường...
Dạ Huyền cảm giác được có người nhìn mình, từ từ ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải tầm mắt của nàng.
Lâm Hồi Âm vốn đang miên man suy nghĩ, hơn nữa đang nghĩ phấn khích, bị Dạ Huyền nhìn như vậy, ánh mắt hắn lợi hại như thể thấy rõ ý nghĩ trong lòng nàng, nàng như giống như tiểu cô nương bị bắt gặp đang làm chuỵen xấu, trong lòng thất kinh, lập tức lung tung xoay đầu, nâng tay cào tóc, che lấp đi sự thất thố và xấu hổ.
Dạ Huyền không biết Lâm Hồi Âm nghĩ cái gì, chỉ im lặng nhìn nàng.
Lâm Hồi Âm căng thẳng, đôi mắt đen đảo tròn như bánh xe , cố gắng bình tĩnh nhịp thở, thanh thanh cổ họng, lấy lòng cười với Dạ Huyền, tìm một cái cớ che dấu đi khuôn mặt co quắp:“Chúng ta tới nhà ăn ăn cơm đi?”