Đang ngủ say Lâm Hồi Âm chưa kịp phản ứng đã bất tỉnh. Ngay sau đó người kia vác nàng đi.
........
Đêm khuya thanh vắng.
Toàn bộ thần sơn yên tĩnh đến quỷ dị. Ánh trắng giống như sáng hơn thường ngày, nhàn nhạt vương vãi khắp thần sơn.
Người đội nón đen vác Lâm Hồi Âm không tiếng động lướt qua rừng, trong nháy mắt bỏ lại Thần Sơn phía sau, đưa Lâm Hồi Âm nhảy lên chín tầng mây.
Đứng trên tầng mây còn có mấy người đội nón đen giống người kia, trong đó người dẫn đầu có dáng người khá yêu kiều, giống như là một cô gái.
Người đứng bên trái nhìn thấy người kia vác Lâm Hồi Âm đến cúi đầu nói với người cầm đầu: “Tiên phi nương nương, bọn họ đã đến.”
Người cầm đầu cũng không lên tiếng chỉ là ngạo mạn nâng tay, xé nón lá rộng trên đầu xuống, lộ ra một dung nhan duyên dáng, sang trọng.
Lúc này Lâm Hồi Âm ngã xuống trước mặt Tiên Phi. Người kia quỳ rạp xuống, cung kính mở miệng: “Tiên phi nương nương, theo phân phó của người ta đã đưa nàng đến.”
TIên phi nhìn lướt qua Lâm Hồi Âm hôn mê bất tỉnh trên đất, ánh mắt hơi ác đọng, giơ chân đá Lâm Hồi Âm một cái, Phát hiện người thiếu nữ không hề có phản ứng gì mới hơi gật đầu tỏ ý hài lòng, từ đầu đến cuối cũng không lên tiếng.
Nhưng mà những người xung quanh như đều hiểu ý, tất cả đều lui ra phía sau. Quỳ xuống trước mặt tiên phi sau đó nhanh chóng rời khỏi đám mây. Người áo đen đưa Lâm Hồi ÂM đến đây cũng tung người bay đi.
..........
Trong VÔ lượng điện ánh sáng dạ minh cháu tỏa ra mê ly, chiếu sáng toàn bộ ngóc ngách trong đại điện.
Sau từng lớp màn che là Triêu Ca trong bộ quần áo trắng mỏng, tư thái nhàn nhãn ngồi trước bàn, lật xem mấy ghi chép gần đây ở THần sơn. Thỉnh thoảng sẽ rũ mi cầm bút lên ghi ghi gì đó.
Bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi tới làm toàn bộ màn trong đại điện đều bay lên, Triêu Ca cau mày đặt cuốn sổ trong tay xuống. Ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài điện, cảm thấy trận gió này có chút quỷ dị. Trầm tư một chút lại giơ cao ống tay áo, đóng toàn bộ cửa sổ lại. Chẳng qua lúc hắn đóng cửa lại có một tờ giấy trắng nhẹ nhàng bay giờ ngay giữa đại điện.
Triêu Ca suy nghĩ một chút liền đưa tay ra, tờ giấy kia giống như có linh tính rơi xuống trong lòng bàn tay hắn. Nhìn dòng chữ trên tờ giấy trắng: Lâm Hồi Âm đang ở trong tay ta, muốn nàng được sống thì dến sau núi Thần Sơn.
Giấy trắng mực đen.
Đây là mực ngàn năm gặp nước cũng không nhòe.
Chữ viết lưu loát, có chút xa lạ không biết là được ai viết ra.
Sau khi Triêu Ca nhìn thấy dòng chữ kia thì linh cảm được điều gì đó, ánh mắt tốt lại.
Triêu Ca mở tay ra, nhìn bàn tay trống rỗng không tự chủ được mà cay mày, suy nghĩ một chút. Sau đó đứng dậy rời khỏi đại điện chạy thẳng đến sau núi Thần Sơn.