Triêu Ca mở tay ra, nhìn bàn tay trống rỗng không tự chủ được mà cay mày, suy nghĩ một chút. Sau đó đứng dậy rời khỏi đại điện chạy thẳng đến sau núi Thần Sơn.
Phía sau Thần Sơn là một mảnh núi hoang, ban ngày người qua lại thưa thớt, lúc đêm khuya càng cô tịch, vắng lặng.
Triêu Ca đạp trên mây lướt qua ngọn cây trên đỉnh thần sơn, chậm rãi bay đi. Ánh mắt nhìn xung quanh không ngừng tìm kiếm Lâm HỒi Âm.
Mãi đến khi cách thần sơn chừng trăm trước hắn mới nhìn thấy trong dãy núi vắng lặng sau thần sơn có chút ánh sáng. Hắn vội điều khiển đám mây bay đến, sau đó chậm rãi đạp xuống. Cách một khoảng rất xa Triêu Ca nhìn thấy rõ một thiếu nữ nằm trên mặt đất, không hề nhúc nhích, bóng dáng kia cực kỳ quen thuộc, chính là Lâm Hồi Âm.
Triêu Ca kinh hãi, trong nháy mắt hạ xuống bên người Lâm Hồi Âm. Sau đó đưa tay ôm nàng vào trong ngực. Lúc này hắn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau đó lại đưa tay kiểm tra thân thể nàng một chút xem có bị thương không. Đáy lòng cảm thấy hoài nghi, nửa đêm tại sao đột nhiên nàng lại chạy đến vùng núi hoang vu này? Hơn nữa còn là hôn mê bất tỉnh?
Triêu Ca vỗ mặt Lâm Hồi Âm, thấp giọng gọi tên nàng: “Hồi Âm, Hồi Âm?”
Kêu chừng mấy tiếng, nhưng Lâm Hồi Âm cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, vẫn như cũ cứ mơ màng ngủ.
Triêu Ca nhìn xung quanh một chút, phát hiện toàn bộ đều là một mảnh đen mịch. Chỉ có một mình Lâm Hồi Âm là phát ra ánh sáng màu xanh. Gió thổi qua càng trở nên lạnh lẽo, không có một chút hơi người, để cho người ta không biết trong bóng tối rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm.
Bất kể như thế nào thì Triêu Ca biết nhất định phải đưa Lâm Hồi Âm rời khỏi nơi này. Nhưng mà lúc Triêu Ca cúi người ôm nàng thì lại nghe thấy tiếng vỗ tay từ bốn phương thi nhau truyền đến. Triêu Ca cau mày, lại thả Lâm Hồi Âm xuống mặt đất, phi thân lên, dùng hết tiên lức hình thành kết giới trong suốt, tản ra một ánh sáng thắp sáng cả một mảnh.
Triêu Ca nhìn khắp nơi phát hiện ra bốn người áo đen đội nón. Nhất thời hiểu ra Lâm Hồi Âm đến chỗ này là kiệt tác của bọn họ. chẳng qua là muốn dẫn dụ hắn dên đây?
Bốn người kia đánh lên nhanh chóng vây quanh người Triêu Ca vội vàng xuất thủ.
BỐn người kia giống như trải qua ngàn năm tuyển chọn vậy, tiên lực rất mạnh. Triêu Ca lấy một chọi bốn nhưng không có chút yếu thế nào.
Triêu Ca biết nếu cứ đấu như vậy khẳng định hắn không thể chống đỡ nổi bốn người này, vậy nên ra tay dứt khoát muốn tốc chiến tốc thắng. CHẳng qua một lúc sau chỉ có hai trong số bốn người là bị thương.
Lúc Triêu Ca định xuất thủ về phía người thứ ba thì người thứ tư đột nhiên bay xuống đất bắt lấy Lâm Hồi Âm. Lưỡi kiếm trong tay nhanh chóng kề trên cổ nàng.