Chương 162: Cùng ta xuống núi được không? (2)
Cô đã rời đi khá lâu nhưng Dạ Huyền vẫn còn đang ngẩn người, nhìn qua giống như pho tượng lẳng lặng đứng đó vậy, chỉ là đáy lòng hắn cảm thấy rất mềm mại.
Không ai biết chỉ cần cô gái kia chạm nhẹ một cái, tùy ý cười một cái, vô tình tán dương hắn một câu như vậy lại làm cho đáy lòng hắn nổi lên bao trận sóng lớn.
Không ai biết ẩn sâu trong cái bề ngoài lãnh đạm kia là một mảnh rối loạn đến nhường nào.
Nếu như đáy lòng hắn là một cái ao khô hép thì lúc này vì những cử chỉ vô tâm của nàng mà nở rộ thành cái ao xinh đẹp nhất.
Trong nháy mắt này hắn vì nàng mà nghiêng ngã.
Khoảnh khắc này đáy lòng hán vì nàng mà ấm áp.
Liên Y đứng bên cạnh nhìn rõ một màn kia sắc mặt trở nên rất khó coi.
Ban đầu nàng tỏ tình với gã đàn ông áo đỏ kia, còn chưa chạm đến vạt áo đã bị hắn lạnh lùng đẩy ra giống như nàng tản ra mùi hôi vậy, nàng sợ hãi cũng chẳng dám nói gì.
Mà Lâm Hồi Âm nắm lấy vạt áo hắn lắc lư hơn nửa ngày trên mặt hắn một chút tức giận cũng không có, thậm chí đôi mắt còn bình tĩnh nhìn nàng ta.
Nàng vẫn cho rằng người đàn ông cao ngạo như Dạ Huyền sẽ chẳng đẻ ai vào mắt, thậm chí đều khinh thường tất cả mọi người, nhưng mà người đàn bà kia đi rồi hắn vẫn một mực nhìn theo hướng đó.
Rốt cuộc Lâm Hồi Âm có gì tốt? Tại sao hoàng thái tử tự mình đưa thuốc cho nàng, bây giờ lại đến người đàn ông như hắn cũng đối đãi đặc biệt với nàng ta?
So với Liên Y nàng, nàng ta có điểm gì hơn?
Nàng là Liên Y công chúa do đích thân tên đế phong ban, nàng ta sao có thể so được với nàng?
Liên Y suy nghĩ một chút, tay nắm chặt thành quyền, nàng nhất định không cho phép ai rạng rỡ, xuất sắc hơn nàng.
****
Đêm hôm đó Dạ Huyền bị người áo đen đuổi giết, nói muốn bọn họ làm bạn, trên thực tế cũng không có trao đổi gì nhiều. Sau cuộc thi, bọn họ cũng không nói chuyện nhiều hơn là bao.
Nhưng mà quan hệ giữa hai người cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Nếu trước đó Hồi Âm hận không thể tránh xa Dạ Huyền, căm ghét hắn đến chết nhưng bây giờ, mặc dù không phải quá thích Dạ Huyền nhưng không không hề ghét, thỉnh thoảng còn chủ động nói vài câu với hắn.
Mà những lúc kia đều là do Liễu Nhiễu tạo ra.
Sư huynh phái Liễu Nhiễu làm người thu bài tập, trong hiện đại tương đương với ủy viên học tập.
Mỗi lần thu bài mọi người đều ngoan ngoãn giao cho Liễu Nhiễu chỉ có Dạ Huyền nằm gục trên bản ngủ, bỏ ngoài tai lời nói thu bài của Liễu Nhiễu.
Dạ Huyền không để ý dến người khác, khắp người hắn toàn sát khí, chưa từng để người khác trong mắt cũng không ai dám trêu chọc hắn.
Liễu Nhiễu cũng vậy.
Nhưng nàng lại biết, Lâm Hồi Âm và Dạ Huyền có chút quen biết vậy nên mỗi lúc nàng nói các sư huynh thu bài tập sẽ vô tình nói với Lâm Hồi Âm: “Giúp ta lấy bài tập của Dạ Huyền.”