Chương 163: Cùng ta xuống núi được không? (3)
Lâm Hồi Âm không hề suy nghĩ gì, cũng cảm thấy chuyện này không có gì không bình thường, cho nên rất tự nhiên quay đầu, nâng tay lên, gõ lên bàn Dạ Huyền hoặc là chọc chọc vào tay hắn, nói: “Này, nộp bài tập.”
Lâm Hồi Âm vừa dứt lời, Dạ Huyền sẽ nhanh chóng ngẩng đầu lên đưa bài tập của mình cho nàng.
Dần dần, Lâm Hồi Âm cũng thỉnh thoảng cằn nhằn với hắn: “Rõ ràng là nghe Liễu Nhiễu kêu nộp bài tập, mà cứ ladm như không nghe, đúng là điếc mà.”
“Ngươi chủ động nộp bài tập mộ lần sẽ chết à?”
“Một ngày không ngủ cũng không chết được.”
Tuy là nàng tự lầu bầu nhưng Dạ Huyền đều có thể nghe rõ ràng.
Những lời đó không nói trực tiếp với hắn.
Nhưng mà vẫn liên quan đến hắn.
Chỉ vậy thôi nhưng cũng làm tâm tình Dạ Huyền tốt hơn rất nhiều.
Dạ Huyền không nổi cáu lá gan nàng càng lớn.
Lại một lần Lâm Hồi Âm trò chuyện với Liễu Nhiễu, nóng như lửa đốt ngửa mặt lên trên, thấy Dạ Huyền cầm ly đi lấy nước, mặc dù khát nhưng nàng cũng không định đi lấy, nên đưa ly nước đến trước mặt Dạ Huyền: “Giúp ta lấy một ly.”
Dạ Huyền không nói gì, cũng không hề thay đổi sắc mặt vì bị người khác sai bảo, rất tự nhiên đón lấy ly nước của nàng.
Mặc dù Dạ Huyền đã lấy giùm Lâm Hồi Âm một ly nước nhưng ấn tượng của nàng với hắn chính là không nóng, không lạnh. Trong lòng nàng vẫn ghi lại chuyện Dạ Huyền vứt năm tên đàn ông biến thái làm nhục nàng, vậy nên vẫn có chút cảnh giác và nghi ngờ.
*****
Lại đến giờ học trên giáo trường.
Từ sau lần trong rừng trúc, Lâm Hồi Âm còn chưa gặp lại Triêu Ca, mấy giờ học trên giáo đường đều là do ngũ sư huynh thay hắn lên lớp.
Từ chỗ ở đến giáo trường cách một khoảng.
Vốn Lâm Hồi Âm và Liễu Nhiễu đã hẹn cùng nhau đến giáo trường, nhưng vì buổi trưa Lâm Hồi Âm tham ăn, uống quá nhiều nước nên sau mấy lần đi nhà cầu giờ lại muốn đi. Vậy nên bảo Liễu Nhiễu đi trước.
Vì sắp vào giờ học nên người đến nhà xí tương đối ít, nhưng vẫn gặp phải mấy người quen.
Mấy người quên kia chính là Liên Y và mấy nữa đệ tử đang xăn tay áo cột váy quét dọn nhà xí.
Bình thường mấy nữ đệ tử kia cũng thích đẹp. Tuy xuất thân không bằng Liên Y nhưng cungc là đại tiểu thư danh gia vọng tộc, ở nhà cơm đưa đến miệng, chưa từng làm qua việc nhà nói gì đến quét dọn nhà xí. Vậy nên lúc Lâm Hồi Âm đi vào thì thấy mấy đệ tử kia bị mũi, mắt đầy bất mãn đang quét dọn, thậm chí có người bực bội sắp khóc lên.
Tuy sau khi các nàng nghe thấy tiếng bước chân thì biễu cảm cũng trở nên bình tĩnh hơn, giống như vô tình quay đầu lại, thấy người đến là Lâm Hồi Âm mỗi người đều trong nháy mắt trở nên khó coi nhưng rất nhanh,