Hắn nhanh chóng nuốt xuống, sau đó mở mắt thấy Lâm Hồi Âm không bị hao tổn gì mới thở phào nhẹ nhõm: “Lần này rốt cuộc ta đến kịp.”
Lâm Hồi Âm nhíu mày, có chút không hiểu đến kịp hay không đến kịp là có ý gì.
Một người trước sau luôn ngông cường giờ phút này sắc mặt lại trắng nhợt, toàn thân yếu ớt giống như nam tử sức trói gà không chặt bỗng chợt thấy sợ hãi, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ lắc đầu nói: “Ngươi đừng nói chuyện, nghỉ ngơi đi.”
Nhưng mà Dạ Huyền căn bản như không nghe lời nàng vậy, nhìn nàng khẽ nở nụ cười.
Nụ cười của hắn rất đẹp.
Dù cho bây giờ hắn bị thương thì cũng đẹp đến khuynh thành.
Nhưng nụ cười kia rơi vào mắt Lâm Hồi Âm đã không còn thấy xinh đẹp nữa, nàng hoảng hốt, có chút lo sợ không hiểu được.
Nhưng Dạ Huyền vẫn cười, giống như gặp phải chuyện vui vẻ nhất trên đời vậy, cười rất rạng rỡ.
Đúng vậy, hắn thật sự rất vui.
Ngàn năm trước nàng từ đài tru tiên gieo minh xuống hắn không kịp ngăn nàng lại.
Nàng năm sau nàng trở lại đông hoang đại lục, hắn tìm được nàng. Nhưng không nhận ra nàng là Thanh Âm chuyển thế đã làm nhiều chuyện tổn thương nàng.
Sau khi nàng bị tiên phi mang đi, bị yêu ma vây khốn ở Tây Lương, hắn luôn chậm một bước...
Giữa hắn và nàng giông như Liễu Nhiễu đã từng nói, không thể cùng nhau xuất hiện.
Cho nên hắn luôn không đuổi kịp nàng.
Nhưng bây giờ, rốt cuộc hắn đã theo kịp.
Trời mới biết hắn vui vẻ đến chừng nào.
Nếu không như vậy thì có lẽ nàng và hắn chỉ mãi mãi sẽ là bỏ qua, bỏ qua và bỏ qua...
Không biết có phải vì bị thương hay không mà ánh mắt Dạ Huyền có chút mê ly, nhưng trên gương mặt vẫn mang theo nụ cười, ý vị sâu xa: “Ngươi không biết... Ta rất sợ không đuổi kịp ngươi.... Ta đã không kịp một ngàn năm, ta sợ lần này lại không đuổi kịp...”
Lâm Hồi Âm không biết Dạ Huyền nói vậy là có ý gì.
Nhưng nhìn nụ cười yếu ớt của hắn, nàng tháy lòng mình lạnh băng, nhiệt độ toàn thân cũng trở nên lạnh lẽo.
Tay Dạ Huyền khẽ động, nắm lấy tay nàng, nhận thấy nàng run rẩy, cau mày hỏi: “Ngươi lo lắng cho ta sao?”
Lâm Hồi Âm không nghĩ đến lúc này Dạ Huyền còn hỏi nàng một câu như vậy. Nàng nhìn vào mắt hắn một lúc, phát hiện ra sự khao khát trong ấy, không kiềm chế được mà gật đầu: “Đúng vậy, ta lo cho ngươi.”
Dạ Huyền cười cười, sắc mặt khẽ ửng đỏ: “Ta rất cao hứng.”
Dạ Huyền nói xong câu đó, vốn đang bị trọng thương lại như gặp được kỳ tích, từ dưới đất ngồi dậy.
Lâm Hồi Âm cau mày theo bản năng đẩy hắn ra nhưng hắn lại lắc đầu một cái: “Ta không sao.”
Dừng một chút hắn lại nói thêm: “Hồi Âm, ngươi có thể lo lắng cho ta, ta thật sự rất vui!”
Nói xong Dạ Huyền đứng dậy, cố che đậy sự yếu ớt vì trúng độc, dùng sức thúc giục tiên lực trong cơ thể, làm tan vết máu trên áo quần mình, khôi phục lại dáng vẻ sạch sẽ ban đầu.