Ngẩng đầu lên Dạ Huyền nhìn Lâm Hồi Âm đầy hoài nghi, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn mình thì hắn cười cười, nhún vai một cái, ung dung nói: “Ta không sao, chúng ta chuẩn bị một chút rồi lên đường, ở chỗ này trễ nãi thời gian không ít rồi.”
Mà cách đó không xa Triêu Ca và Liễu Nhiễu cũng đã hợp lực đánh chết con quái vật kia.
Triêu Ca bước lên trước, quan sát Dạ Huyền một lượt, hỏi: “Ngươi ổn chứ?”
Dạ Huyền kiêu căng ngẩng đầu lên, khinh thường nói: “Chỉ là quái vật mà cũng đòi gây tổn thương cho ta?”
Dạ Huyền thật sự rất lợi hại, Lâm Hồi Âm đã chính mắt nhìn thấy, nàng thấy hắn khôi phục lại vẻ kiêu ngạo trước sau như một kia, con tim lo lắng cuối cùng cũng dịu xuống một chút, lúc này mới khẽ thở phào một cái.
Triêu Ca không nói gì, gật đầu một cái sau đó hướng về phía Liễu Nhiễu nói: “Chúng ta xuất phát thôi, ở chỗ này không an toàn.”
............
Bốn người bọn họ cưỡi ngự kiếm bay theo hướng Tây.
Triêu Ca, Hồi Âm, và Liễu Nhiễu không biết trên móng vuốt của yêu quái có độc, mà Dạ Huyền từ đầu đến cuối đền bắt kịp tốc độ nên làm cho mọi người càng nghĩ hắn không có gì đáng ngại, chẳng qua chỉ là bị thương ngoài da.
Lần này bay liên tục chừng bảy giờ, trước mắt thấy vô vọng nhai chỉ cách chưa đến ba mươi cây số nữa Triêu Ca mới đề nghị: “Chúng ta dừng lại nghỉ ngơi chút, sau đó bay ra khỏi Tây Lương.”
Dạ Huyền gật đầu không cự tuyệt, đạp thân kiếm hạ xuống mắt đất sau đó đọc thần chú thu hồi kiếm.'
Triêu Ca lại lấy thức ăn trong túi vải ra chia cho mọi người.
Dạ Huyền vừa xuống mặt đất đã tùy ý nằm trên đất nhắm nghiền hai mắt lại.
Lâm Hồi Âm đưa thức ăn đến cho Dạ Huyền, theo thói quen đẩy hắn một cái.
Dạ Huyền mở mắt ra.
Lâm Hồi Âm lắc lắc thức ăn trên tay: “Có muốn ăn chút gì không?”
Dạ Huyền lắc đầu một cái, lười biếng nhắm mắt lại lầ nữa.
Lâm Hồi Âm cũng chỉ cho rằng Dạ Huyền đã lâu không nghỉ ngơi nên có chút mệt, vậy nên cũng không nghĩ nhiều mà tự mình ăn thức ăn.
Sắp trở về đông hoang đại lục, ai cũng đều thấy hưng phấn, cho nên trong nháy mắt cảm thấy không hề mệt mỏi vậy, ai cũng không có tâm trạng để ngủ.
Nhiệt độ ở đây khá thấp, Triêu Ca đốt lửa cùng Hồi Âm và Liễu Nhiễu ngồi quanh nói chuyện phiếm. Riêng Dạ Huyền thì nằm ở cách đó không xa, nhắm chặt mắt giống như đang ngủ say vậy.
Trong lúc bất chợt từ phía xa có con thỏ nhảy qua, Triêu Ca nhặt một cây côn gỗ trên đất phóng về phía con thỏ, vừa vặn bắn trúng bụng nó, con thỏ kia nhất thời mềm nhũn nằm trên đất.
Liễu Nhiễu đứng dậy bước đến xách thỏ về, sau đó nhanh chóng lột da, tìm một thanh gỗ khác xuyên qua người thỏ, đặt trên lửa nướng.
Mặc dù không có gia vị gì nhưng là thỏ rừng sau khi nướng mùi vẫn rất thơm.
Mỗi người trải qua đoạn thời gian sống ở Tây Lương mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, cơm canh đạm bạc, bây giờ trong lúc bất chợt lại có thị, Lâm Hồi Âm và Liễu Nhiễu đều tỏ ra kích động.
Lúc thỏ nướng gần chín, Lâm Hồi Âm lên tiếng gọi Dạ Huyền nhưng mà kêu mấy tiếng hắn cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Lâm Hồi Âm cau mày, có chút hoài nghi bước đến bên người Dạ Huyền, đẩy hắn một cái, phát hiện hắn chẳng có chút phản ứng nào. Nàng cảm thấy không đúng sau đó chạm vào tay Dạ Huyền một cái, phát hiện....