Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần : Nữ Nhân Nguy Hiểm

Chương 357: Chương 357: Là nàng yêu hắn sao? (19)




Lâm Hồi Âm biết nhiệt độ cơ thể Dạ Huyền luôn cao hơn nàng một chút, nhưng lần này cao như vậy thì có chút quỷ dị. Nàng nhíu mày, lại đưa tay nắm lấy tay hắn, phát hiện lòng bàn tay hắn nhiệt độ cao kinh khủng. Lúc này nàng mới hoàn toàn luống cuống, ngón tay run rẩy chạm lên trán Dạ Huyền, cảm thấy có gì đó không đúng mới nhẹ nhàng lay bả vai Dạ Huyền, nhỏ giọng kêu hắn: “Dạ Huyền...”

Triêu Ca và Liễu Nhiễu cũng nhận thấy bên này có gì không đúng nên vội vàng đi đến.

Triêu Ca đưa tay ra, chạm vào trán Dạ Huyền mi tâm nhíu chặt: “Hắn bị sốt.”

“Tại sao có thể như vậy?” Lâm Hồi Âm sờ một bên mặt của Dạ Huyền, ngước mắt nhìn Triêu Ca: “Vừa rồi hắn còn rất khỏe sao đột nhiên lại sốt cao như vậy?”

Biểu tình của Triêu Ca trở nên nghiêm túc, thật sự hắn cũng không hiểu tình huống này, lúc Dạ Huyền cưỡi ngự kiếm phi hành không hề để lộ chút sơ hở nào.

Liễu Nhiễu nắm cổ tay Dạ Huyền, nghiêng đầu cảm thụ mạch tượng của hắn, sau một lúc mới nói: “Hắn trúng độc.”

“Trúng độc?” Lâm Hồi ÂM kinh ngạc, sau đó nghĩ dọc trên đường đén đây Dạ HUyền chỉ bị thương duy nhất một lần, chính là hơn bảy giờ trước hắn nhảy vào cứu nàng, bị quái vật quào bị thương.

Ngón tay Lâm Hồi ÂM run run, giống như nghĩ ra điều gì vội cởi áo quần Dạ Huyền ra.

Cùng lúc đó ngón tay Triêu Ca cũng chạm vào áo quần Dạ Huyền.

Hai ngón tay khẽ chạm vào nhau trong tích tắc.

Triêu Ca cảm thấy như mình bị điện giật vậy, toàn thân cảm thấy tê dại. Ngón tay Lâm Hồi Âm đưa về phía sau, sau đó vòng qua tay Triêu Ca, cúi thấp đầu bắt đầu cởi áo quần Dạ Huyền.

Đầu tiên Lâm Hồi Âm cởi trường áo dài của hắn, không biết là do khẩn trương hay đáy lòng lo lắng mà ngón tay không ngừng run rẩy, nhiều lần suýt nữa chạm phải những thứ khác trên người Dạ Huyền.

Triêu Ca nhìn cô gái cúi đầu trước mắt, ánh mắt hoảng hốt. Từ khuôn mặt trắng nõn của nàng hắn từ từ dời tầm nhìn xuống đầu ngón tay nàng. Nghĩ đến mới vừa rồi tay hắn và tay nàng vô tình chạm nhau, hắn có chút giật mình lẫn thinh thích, chỉ là sau một lúc lại cảm thấy sợ hãi.

Hắn thấy bàn tay thon nhỏ của nàng cứ kỳ kèo trên người Dạ Huyền hồi lâu cũng không cởi được trang phục của hắn ra, đành đưa tay đến, lãnh đạm lên tiếng: “Để ta.”

Trong mơ hồ, Dạ Huyền cảm giác được có một người luôn sờ soạng trên ngực mình nên mê man mở mắt, thấy Lâm Hồi Âm đang lo lắng quơ tới quơ lui trên ngực hắn. Mà Triêu Ca lại đưa tay về phía tay nàng, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra chỉ là lúc tay Triêu Ca sắp chạm vào tay Lâm Hồi Âm thì nhanh chóng đưa tay, nhanh hơn Triêu Ca một bước nắm lấy tay Lâm Hồi Âm.

Lâm HỒi Âm lúc này mới ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của Dạ Huyền tản ra một tầng mệt mỏi. Nàng còn chưa mở miệng Dạ Huyền đã nuốt nước miếng một cái, Lâm Hồi Âm cảm thấy cổ họng khô khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.