Một người đàn ông thích ngắm một người phụ nữ vậy là hắn đã thích cô ta.
Một người đàn ông vì một người phụ nữ mà nhẫn nhịn đó mới có thể gọi là yêu.
Hắn yêu nàng không phải vì ham muốn chuyện nam nữ, tất cả đàn bà trên thế gian này chỉ cần hắn muốn đều có thể tùy ý lấy.
Huống chi hắn và nàng cũng đã từng làm rất nhiều lần, nhưng hắn thật sự hy vọng nàng có thể chân chân chính chính đồng ý làm cùng hắn, nhìn thẳng vào hắn.
Bây giờ nàng say rượu hắn không muốn lợi dụng cơ hội khi người khác gặp nguy.
Nhưng mà nàng nghịch như vậy đúng là hành hạ hắn, cuối cùng làm hắn không thể nhịn được nữa.
Dạ Huyền đè trên người Lâm Hồi Âm, cơ thể nóng ran, nhìn người thiếu nữ bên dưới, đáy lòng giằng co dữ dội, làm hay là không làm đây?
Lâm Hồi Âm nhìn Dạ Huyền trong nháy mắt cảm thật hắn thật nặng, nhưng nàng không hề thấy khó chịu lại còn cảm thấy thoải mái.
Nàng nhìn hắn mềm nhũn cười một tiếng, tay lại vòng lên cổ hắn.
Đoi mắt hắn đen như mực, bên trong có chút ánh sáng chợt lóe lên, Lâm Hồi Âm bị hắn nhìn có chút mất tự nhiên nên uốn éo người đưa tay lên che mặt hắn lại, không cho hắn nhìn mình,
Hắn kéo tay nàng xuống vẫn nhìn nàng chằm chằm, trong đôi mắt hắn như bóc lên ngọn lửa, lý trí và dục vọng giằng co với nhau.
Lâm Hồi Âm ngẩn ra, chẳng qua là cảm thấy ánh mắt của hắn làm tim nàng run rẩy, nàng không thích điều này.
Thật ra đã rất nhiều lần nàng thổn thức trước Dạ Huyền nhưng lúc thức tỉnh luôn chạy đi hoặc lảng tránh sang chuyện khác. Mà bây giờ nàng đang say, lá gan cũng lớn hơn bình thường nên ngấc đầu lên, hôn vào môi hắn, trong miệng còn nói: “Không cho ngươi nhìn ta.”
Sau đó đẩy đầu lưỡi cạy môi răng hắn, quấn quít môi lưỡi mềm mại của hắn.
Sự giằng co trong lòng Dạ Huyền nhất thời bị đánh tan, đột nhiên hắn rời khỏi môi nàng, ngẩng cao đầu bắt lại hai tay đang kháng cự của nagf, sau đó lại đưa tay vuốt tóc nàng, tâm tình thay đổi, nhìn nàng nhẹ nhàng lên tiếng: “Ta không nhịn được...”
Lâm Hồi Âm không hiểu hắn nói gì, mở mắt to nhìn hắn: “Ừ?” một tiếng, lại ngây thơ hỏi tiếp: “Cái gì mà nhịn không được....”
Không có người đàn ông nào ở trên một người phụ nữ ngây thơ xinh đẹp như vậy mà có thể bỏ qua.
Giống như có cái gì đó thúc giục, hàng phòng ngự của Dạ Huyền rốt cục cũng tan ra, hắn cũng không thèm nghĩ nữa, cũng không nghĩ đến hôm sau tỉnh lại nếu nàng thấy bọn họ ở chung một chỗ thì sẽ như thế nào nữa. Hắn không quan tâm.
Bình thường đứng trước Lâm Hồi Âm hắn luôn cuống cuồng, dù có giỏi ngụy trang đến đây thì bây giờ cũng không thể diễn tiếp.
Trong tình yêu ai yêu trước thì người đó thua.
Cho nên hắn sớm đã bại dưới tay Lâm Hồi Âm rồi.
Nhưng hắn can tâm tình nguyện thua, dù bại đến cỡ nào hắn cũng không hối hận!
Tâm tình Dạ Huyền phập phồng, nhìn nàng một cái, ngón tay khẽ vuốt mái tóc dài của nàng, ôn nhu mở miệng: “Chờ một chút nữa ngươi sẽ biết ta không nhịn được cái gì...”