Tâm tình Dạ Huyền phập phồng, nhìn nàng một cái, ngón tay khẽ vuốt mái tóc dài của nàng, ôn nhu mở miệng: “Chờ một chút nữa ngươi sẽ biết ta không nhịn được cái gì...”
.......
Đêm khuya gió mát lành lạnh, Lâm Hồi Âm và Dạ Huyền đi vào sâu trong rừng cảm thấy yên tĩnh đến buồn bực.
Liễu Nhiễu và triêu ca ngồi yên lặng bên bàn đá, hai người không hề nói chuyện mà Triêu Ca cũng không lên tiếng nói phải rời đi, còn Liễu Nhiễu cũng chỉ có thể im lặng ngồi cạnh.
Lúc Lâm Hồi Âm bị Dạ Huyền đưa đi sắc mặt Triêu Ca có chút khói coi, đáy lòng hắn uất ức không thể nào phát tiết ra được, bắt bầu rượu trên bàn không ngừng nốc cạn từng chén.
Một ly lại thêm một ly không hề dừng lại.
Liễu Nhiễu ngồi bên cạnh không khỏi thấy lo lắng nên đưa tay ngăn hắn lại.
Triêu Ca nghiêng đầu nhìn Liễu Nhiễu, đưa ly cho nàng rồi rót đầy, nói: “Uống cùng ta một ly.”
“Hoàng thái tử uống nhiều rượu không tốt cho cơ thể.” Liễu Nhiễu nhỏ nhẹ khuyên giải.
Triêu Ca không cho là đúng chỉ cong môi cười lại uống cạn ly rượu trong tay, cũng không nói gì nữa.
Liễu Nhiễu trầm mặc một lúc cũng bưng ly rượu trên bàn uống một hơi: “Nếu hoàng thái tử thích uống vậy thì để Liễu Nhiễu uống cùng ngài.”
Nói xong Liễu Nhiễu lại bê bình rượu rót vào ly Triêu Ca.
Triêu Ca cụng ly với Liễu Nhiễu, hai người đồng thời ngẩng đầu uống sạch không còn một giọt.
Cánh hoa đào bay rực rõ, toàn bộ rừng đào càng làm cho khung cảnh thêm không chân thật, Triêu Ca và Liễu Nhiễu không hề nói chuyện với nhau chẳng qua là không ngừng uống.
Tửu lượng của Liễu Nhiễu rất tốt, lúc còn nhỏ đã từng ngàn chén không say, mà Triêu Ca cũng không hề tệ. Nhưng hắn không chống nổi Liễu Nhiễu, lúc vò rượu đã thấy đáy thì Triêu Ca cũng đã ngà ngà say, không còn dáng vẻ xa cách thường ngày. Chỉ là ánh mắt hắn trở nên mê ly trong đầu không ngừng xuất hiện lời nói của Dạ HUyền.
“Bất kể ngươi tin hay không, nhưng rất nhiều người không cự được tướng mao của ta, mị lực của ta rất lớn, ta đối với nàng có thể buông bỏ thiên hạ chúng sanh, chỉ cần nàng vui vẻ, ngươi có thể không?”
“Ngàn năm trước ta từ bỏ ngàn năm tu vi giữ lại hồn phách nàng, để nàng được chuyển thế, Triêu Ca ngươi nói xem kiếp này ngươi dựa vào cái gì mà có thể cướp nàng khỏi tay ta?”
“Triêu Ca bất kể hôm nay ngươi cao hứng hay là mất hứng, ta cũng rất thoải mái, nói rõ cho ngươi biết, ta thích nàng, bất kể nàng yêu ai, chỉ cần ta thích thì bất kể như thế nào nàng cũng thành người của ta.”
“Ta sẽ không buông tay.”
“Ngàn năm trước ta đã buông một lần ngàn năm sau nhất định sẽ không có lần thứ hai.”
............
Lòng ngực Triêu Ca như bị kim đâm vào vậy, đau đớn không thở nổi, cả người cứng ngắc đứng dậy, tiện tại bẻ một cành đào àm trường kiếm, tung người nhảy đến chỗ trống bắt đầu xuất chiêu.
Từng đường kiếm của hắn rất mạnh, làm cánh hoa lã chã rơi, tạo nên một làn gió lớn làm cho áo quần của Liễu Nhiễu có chút xộc xệch.