Thái Tử Vô Sỉ

Chương 66: Chương 66




Ngày hôm sau Bích Liên mang thuốc thượng hạng trở về sương phòng, nhận được lệnh của Trầm Lạc, ngày đêm cực nhọc chăm sóc Bích Diệp. Trầm Lạc đối xử với Bích Diệp rất tốt, phân phó đầu bếp ở sương phòng đặc biệt chuẩn bị đồ ăn thích hợp cho người bị nhiễm phong hàn.

Trong ba ngày thì Bích Diệp tỉnh lại tổng cộng năm lần, còn lại căn bản là hôn mê trên giường. Thật vất vả mới hạ sốt, cả người đều vô lực.

Cuối cùng không còn cách nào, Bích Diệp vẫn bị cung nhân khiêng đi, về phần đi đâu, Trầm Lạc cũng không biết. Chỉ là từ chỗ Từ ma ma biết được nàng ấy cũng không bị đưa đến Hoán Y cục.

Ngày thứ tư, Trầm Lạc nghe được Vũ Văn Liên bị cấm túc trong thượng cung, cho đến khi giáo tập kết thúc thì mới được ra khỏi thượng cung, Vũ Văn Liên tức giận ở trong cung ném đồ đánh cung nữ, ngay cả những người lớn lên bên cạnh Vũ Văn Liên, Dư Chi Nhược cũng không thoát khỏi, trên người bị đánh cho xanh tím hết cả.

Đến ngày thứ năm, có tin truyền đến sương phòng, nghe nói bên thượng cung có cung nữ chết, người sống sờ sờ mà bị đánh chết. Vạn Quý phi của Chiêu Dương cung còn đang bệnh, trong cung nhất định không thể xảy ra việc chết chóc, đó là kiêng kị. Lần này Hoàng thượng rất tức giận. Thậm chí còn đến Thượng cung hung hăng dạy dỗ Vũ Văn Liên một phen. Vũ Văn Liên không phục cãi lại, Hoàng thượng tức giận đến nỗi ném vỡ cả ly trà.

Thượng cung ở bên kia náo loạn, trong lòng ai cũng lo lắng, Trầm Lạc ở sương phòng bên này lại là một cảnh tượng khác.

Màn đêm buông xuống, Uy Mẫn Mẫn ngồi bên cạnh Trầm Lạc trên mặt tràn đầy vui mừng. Hai tay đặt trên đùi nắm thật chặt, khuôn mặt vốn trắng noãn bây giờ đỏ bừng. Tối nay Vũ Văn Thượng an bài cho Uy Mẫn Mẫn xuất cung gặp Tần Lâm. Trầm Lạc thấy Uy Mẫn Mẫn kích động như vậy cũng chỉ nhẹ nhàng cầm ly trà lên, chầm chậm uống.

Bên ngoài có tiếng động vang lên, Uy Mẫn Mẫn đã vụt một cái đứng lên. Trực tiếp ra đến cửa phòng. Khi thấy đứng ngoài cửa phòng là Vũ Văn Thượng và Tiểu Phúc Tử thì nàng càng kích động. Vũ Văn Thượng nâng nâng tay, phân phó Tiểu Phúc Tử mang theo Uy Mẫn Mẫn men theo đường nhỏ tiến đến cửa Hoàng cung. Tiểu Phúc Tử lĩnh mệnh, Trầm Lạc có thể thấy rõ được khi đi hai chân Uy Mẫn Mẫn hình như run run.

Sau khi đóng cửa lại Vũ Văn Thượng nở nụ cười đi đến trước người Trầm Lạc ngồi xuống. Đoạt ly trà trong tay Trầm Lạc, uống hết toàn bộ phần nước trà còn lại trong ly. Sau khi uống xong Vũ Văn Thượng nhẹ nhàng đặt ly trà trở lại bàn, hướng về phía Trầm Lạc mị hoặc nhướng mày. Trầm Lạc liếc Vũ Văn Thượng một cái, tối nay Uy Mẫn Mẫn kích động thì cũng coi như thôi, Vũ Văn Thượng cố bày ra vẻ mị hoặc như thế này làm gì, muốn gì đây?

“Lạc nhi, giáo tập cũng sắp kết thúc rồi. Huyện Vân Hà cách hoàng cung hơi xa, chúng ta cần suy nghĩ một chút. Bạch tướng quân là Cậu ruột của nàng, nàng xuất giá từ phủ tướng quân có được không? Hơn nữa ta cũng đã đích thân viết thư, cho người thúc ngựa ngày đêm, mang đến Trầm gia rồi. Nhạc phụ nhạc mẫu ít ngày nữa sẽ đến tướng quân phủ, của hồi môn cũng đã chuẩn bị tốt. Người thực hiện tục chải tóc cho nàng cũng đã có, đương triều nhất phẩm cáo mệnh Phu nhân đấy nhé.”

Vũ Văn Thượng tiếp tục nhướng mày bày ra dáng vẻ mị hoặc nhìn Trầm Lạc, hai mắt so với sao trên trời còn muốn sáng hơn. Trong đầu Trầm Lạc không khỏi hiện lên cảnh tượng mười dặm sính lễ đỏ rực, kèn lớn thổi vang trời.

“Về phần sính lễ ta đã sớm chuẩn bị tốt rồi. Chẳng qua so với sính lễ của Trầm gia thì thật không là gì cả. Chỉ là bao đỏ phải đặt ở cuối thùng sính lễ. Tục lệ dân gian tân nương tử sau ba ngày phải về lại mặt, nhưng hoàng cung thì không thể làm như thế. Lạc nhi, nếu nàng nhớ nhà, đợi đến cuối năm, ta dẫn nàng về thăm được không?”

Nhìn hai mắt tỏa sáng của Vũ Văn Thượng, Trầm Lạc khẽ gật đầu một cái. Sau đó nhỏ giọng nói: “Giáo tập không phải bởi vì Vạn Quý phi bị bệnh mà trì hoãn sao? Còn có Tôn Miểu, ngộ nhỡ nàng ta cũng vào Đông cung thì sao, trở thành trắc phi của chàng thì thế nào? Nếu chàng cùng lúc cưới hai người phụ nữ, ta nhất định không đồng ý gả vào Đông cung.”

Lòng Vũ Văn Thượng run lên, đến lúc này rồi mà tâm Lạc nhi vẫn còn ý định không lấy hắn?

“Lạc nhi, hiện giờ bệnh của Vạn Quý phi đã tốt lên rồi, cũng sẽ không làm trễ nãi giáo tập. Đại hôn sẽ được cử hành đúng hạn, ngày đó là ngày tốt thích hợp để cưới gả. Còn về phần Tôn Miểu, Từ ma ma nói nàng ta rất khéo léo cẩn thận, khi dạy cũng để ý nhưng vẫn chưa tìm ra lỗi.”

Vừa nghe Vũ Văn Thượng nói thế, nước chua trong lòng Trầm Lạc bắt đầu bốc lên, giọng phát ra cũng lớn hơn: “Vậy có phải chàng nhìn trúng cái khéo léo của nàng ta không? Hả?”

Thấy hai mắt Trầm Lạc trợn to, Vũ Văn Thượng nở nụ cười: “Gần đây Lạc nhi ghen thật lợi hại, ta có một mình nàng là đủ rồi. Thay vì lo lắng chuyện Tôn Miểu, hãy lo lắng chuyện động phòng của chúng ta đi. Gần đây ta có cẩn thận nghiên cứu nhé, trong đó thật sự bao hàm rất nhiều điều thâm thúy. Ta với nàng đã lâu không làm việc đó, Lạc nhi chẳng lẽ nàng không chờ mong động phòng sao?”

Hai mắt trợn to của Trầm Lạc trong nháy mắt híp lại. Lập tức nghĩ tới giáo tập mấy ngày trước. Từ ma ma mỗi buổi sáng đều bắt các nàng trên đầu đội bình hoa, thân người đứng thẳng, mặt mỉm cười chỉ được lộ tám cái răng. Nghĩ đến đây Trầm Lạc híp hai mắt lại bật cười. Sau đó nâng khuôn mặt tươi cười nói: “Tôn Miểu chàng nên xử lý cho tốt, chỉ là nàng ta xuất thân bần hàn, tính tình thẳng thắn, không tệ. Cũng không nên làm quá, nếu có thể được nên để nàng ta rời cung là tốt nhất. Còn về chuyện động phòng…” Nhìn chân màyVũ Văn Thượng nhướng lên, khóe môi giương cao. Trầm Lạc hạ giọng nói: “Ta tất nhiên hết sức mong đợi.”

Lời nói của Trầm Lạc không thể nghi ngờ là một dòng mật ngọt chảy vào trong lòng Vũ Văn Thượng, trong nháy mắt hắn cảm thấy hết sức thoải mái. Một câu nói của giai nhân thôi mà khiến Vũ Văn Thượng hắn ngày ngày tương tư. Chỉ là Vũ Văn Thượng cũng không biết động phòng mà hắn nghĩ so với Trầm Lạc hoàn toàn khác nhau.

Nàng một bụng đầy ý xấu chuẩn bị cho hắn thấy giáo tập là như thế nào, không dễ như hắn tưởng, còn hắn thì một bụng vô sỉ sắc tâm chuẩn bị nên cùng mĩ nhân lăn qua lăn lại như thế nào. Tốt nhất chỉ một lần, khiến cho giai nhân mang long thai.

Sau khi Vũ Văn Thượng cùng Trầm Lạc một hồi vành tai tóc mai chạm nhau hắn mới rời khỏi sương phòng. Nghĩ đến không lâu nữa có thể lấy nàng về, quang minh chính đại mà ôm ấp, vì thế nên những bước chân tiến về Đông cung của Vũ Văn Thượng nhẹ tựa lông hồng.

Sau khi Bích Diệp đi, Bích Liên vẫn luôn luôn hầu hạ Trầm Lạc. Mặc dù Vũ Văn Liên bị cấm túc trong Thượng cung vì chọc giận Hoàng thượng, nhưng Trầm Lạc cũng không dám lơ là mà đối xử tốt với Bích Liên. Huống chi có một số tú nữ đã bị Vũ Văn Liên thu mua, ví dụ như Hòa Miêu. Cho đến bây giờ Hòa Miêu cũng không bị gây khó dễ ở bên đó, mà Hòa Miêu đối với Vũ Văn Liên cũng rất cung kính.

Mấy ngày qua Bích Liên làm việc hết sức cẩn thận, e sợ sẽ chọc giận Lạc chủ tử. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Trầm Lạc phân phó Bích Liên sớm nghỉ ngơi. Bích Liên cúi người nhỏ giọng nói dạ rồi lui xuống. Sau khi Bích Liên đi không lâu, Trầm Lạc chuẩn bị đi ngủ, thì cửa bị người đẩy ra.

Trầm Lạc quay người nhìn lại thì là Uy Mẫn Mẫn. Sau khi gặp gỡ với Tần Lâm, Uy Mẫn Mẫn không phải nên vui mừng sao? Thế nào miệng lại nhếch lên như thế? Nước mắt rũ xuống như muốn chảy ra vậy.

Trầm Lạc vội vàng cầm tay Uy Mẫn Mẫn để nàng ngồi xuống: “Mẫn Mẫn uống ly trà trước đã. Mọi việc không thuận lợi sao?” Uy Mẫn Mẫn cắn răng, đôi tay vỗ bàn một cái: “Lạc nhi muội muội, Tần Lâm nhìn thấy ta như dê nhìn thấy sói vậy. May nhờ ta kéo hắn lại, nếu không chắc hắn cũng nhanh chóng chạy mất rồi.”

Trên mặt Trầm Lạc mang nghi ngờ, nếu đã như vậy nhất định Tần Lâm cũng có quan tâm: “Mẫn Mẫn tỷ từ từ nói ta nghe xem nào, Tần Lâm có đối xử tốt với tỷ chút nào không?”

“Không có hắn là tên ngốc đáng chết, muội có biết hắn nói gì không, hắn nói bây giờ ta là tú nữ, đã được ban đến Hoa Trúc điện về sau sẽ là Nhị hoàng tử phi, Hoàng thượng ân trọng như núi, làm thần tử của Nguyệt Tường Quốc. Hắn không thể cùng Nhị hoàng tử tranh giành phụ nữ. Hắn thật ngốc, Nhị hoàng tử không có chút cảm giác nào với ta, nếu Nhị hoàng tử không thích, ta căn bản không thể vào Hoa Trúc điện. Sau khi giáo tập xong ta liền có thể xuất cung. Chưa đến một năm, các tú nữ sẽ có thể xuất giá.” Uy Mẫn Mẫn oán hận nói.

Trầm Lạc nghe như thế thì vui mừng, Tần Lầm nhất định có thích Mẫn Mẫn. Không thể đáp lại Uy Mẫn Mẫn vì chẳng qua e ngại quân thần.

“Mẫn Mẫn tỷ đừng có gấp. Tần Lâm hắn có thích tỷ đó, sau khi tỷ ra khỏi cung, lập tức đến Tần phủ, để hắn có thể sẵn sàng sang năm đón tỷ vào cửa.”

Uy Mẫn Mẫn nghe như thế cũng chỉ đành thở dài: “Ai, cũng chỉ có thể làm thế.”

Vốn dĩ Uy Mẫn Mẫn muốn cùng Trầm Lạc tán gẫu một chút, nhưng không được cây nến đã cháy hết trong phòng tốt đen như mực. Uy Mẫn Mẫn đành bất đắc dĩ đứng dậy khe khẽ đẩy cửa phòng chuẩn bị đi. Chỉ là nàng vừa mới thò người ra khỏi phòng, thân người liền lui lại. Uy Mẫn Mẫn lập tức cong người, thần thần bí bí nhỏ giọng nói với Trầm Lạc: “Lạc nhi muội muội, ta thấy Hòa Miêu đi ra khỏi sương phòng. Nửa đêm ra ngoài, nhất định không phải chuyện gì tốt. Chúng ta mau chóng đi theo nàng ta, xem thử nàng ta đi đâu?”

Trong lòng Trầm Lạc cả kinh, Hòa Miêu đi ra khỏi phòng?

Uy Mẫn Mẫn ngoắc ngoắc tay với Trầm Lạc, mới vừa rồi còn dáng vẻ đau lòng, mà bây giờ đã đổi thành gương mặt khác, lúc này Uy Mẫn Mẫn hết sức nghiêm túc, Hòa Miêu ơi Hòa Miêu, cuối cùng ta cũng bắt được cái đuôi của ngươi rồi. Vì sao Uy Mẫn Mẫn lại ghét Hòa Miêu như vậy, nói ra rất dài. Ngày đầu tiên vào sương phòng. Lúc chạng vạng Mẫn Mẫn trùng hợp đi qua phòng Hòa Miêu, nghe được trong phòng Hòa Miêu có tiếng động. Cho là đã xảy ra chuyện gì nên Mẫn Mẫn muốn vào giúp đỡ, thế những lại nghe được toàn những lời không tốt. Tuy là không nhắm vào các tú nữ ở sương phòng, nhưng người có thể nói ra những lời thô tục như thế nhất định không phải là người tốt.

Lúc đó Mẫn Mẫn cũng chỉ suy đoán mà thôi. Nhưng mà sau này liên tiếp xảy ra chuyện chứng minh Hòa Miêu không phải người tốt gì.

Trầm Lạc cùng Uy Mẫn Mẫn bám theo Hòa Miêu, bây giờ đã là nửa đêm, đường Hòa Miêu đi cực kỳ vắng vẻ. Vì vậy xung quanh không có một thái giám hay cung nữ nào. Trầm Lạc cùng Uy Mẫn Mẫn đi cách Hòa Miêu một khoảng, hết sức nhẹ nhàng. Mà bước chân Hòa Miêu càng ngày càng nhanh, giống như có việc gấp.

Cuối cùng Trầm Lạc cùng Mẫn Mẫn bám theo Hòa Miêu đến một rừng cây, bên trong truyền tới tiếng đàn ông, cả người Trầm Lạc run lên. Hòa Miêu dám hẹn với đàn ông?

Uy Mẫn Mẫn thực sự vui vẻ, trên mặt mang theo nụ cười, giương mắt nhìn xung quanh. Sau đó nói với Trầm Lạc: “Hòa Miêu thực ngốc, nơi này gần Chiêu Dương cung, Vạn Quý phi là sủng phi của Hoàng thượng, sủng phi bị bệnh không chừng Hoàng thượng cũng ở gần đây. Lạc nhi muội muội chờ ở đây, quan sát nhất cử nhất động chỗ này, ta đi tìm Hoàng thượng, Hòa Miêu lần này chết chắc rồi.” Uy Mẫn Mẫn dứt lời, cúi thấp người nhẹ nhàng rời đi.

Lúc này chỉ còn một mình Trầm Lạc ở trong rừng cây, đúng lúc thân thể nam tử kia nghiêng một chút, vừa đủ cho ánh trăng chiếu lên mặt hắn, Trầm Lạc nhìn thấy rất rõ ràng. Thì ra người đàn ông đó là Dịch Phong! Khi nào thì Hòa Miêu cùng Dịch Phong có cấu kết vậy? Nếu Mẫn Mẫn thật sự đưa Hoàng thượng đến đây, kết cục của Hòa Miêu…

“Ngài muốn ta…” Giọng đôi nam nữ trong rừng cây lớn lên, Trầm Lạc dần dần nghe được rõ hơn.

“Thế nào, ngươi không dám sao? Đệ đệ của Trầm Lạc nói ta như thế, trên người ta mang huyết mạch hoàng thất, vũ nhục người trong hoàng thất, bị tội chém đầu. Ta không thể làm gì được đệ đệ của nàng ta, cũng không phải không thể động đến nàng ta. Đối với người phụ nữ trinh tiết là quan trọng nhất. Trầm Lạc mất trinh tiết, Điện hạ còn cần một người phụ nữ như thế sao?”

Sau khi nghe được những lời này, tay Trầm Lạc hung hăng nắm thật chặt vạt áo. Tâm địa hai người này thật xấu xa, chỉ là nàng đã sớm phá thân rồi, mà người phá lại chính là Điện hạVũ Văn Thượng. Như vậy hai người các ngươi đã tính nhầm rồi.

“Có gì không dám? Chỉ cần ta có thể nhập Đông cung là được, nếu ngài có thể giúp ta nhập được Đông cung, về sau ta ở bên tai Điện hạ thổi chút gió, đảm bảo ngài thăng quan tiến chức.”

Lúc này Hòa Miêu nói chuyện không còn dịu dàng như bạn ngày, mà từng câu từng chữ lộ ra sự tàn nhẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.