Thái Tử Vô Sỉ

Chương 67: Chương 67




“Mẫn Mẫn tham kiến Hoàng thượng.” Uy Mẫn Mẫn hướng Hoàng thượng đang đứng ở cửa viện Chiêu Dương cung cúi người hành lễ. Dưới trăng Hoàng thượng không còn dáng vẻ uy nghiêm của ban ngày, ánh trăng chiếu sáng xuống tấm lưng Hoàng thượng, cảm giác bi thương theo đêm tối lan ra càng ngày càng rộng.

Thân thể Hoàng thượng run lên, sau đó xoay người lại. Ánh trăng nhu hòa gương mặt thoáng chốc nghiêm túc: “Không ở đồ sương phòng nghỉ ngơi đêm khuya chạy đến Chiêu Dương cung làm gì?” Uy Mẫn Mẫn lập tức đứng dậy trên mặt mang theo nóng nảy: “Hoàng thượng ngài mau chóng theo nô tì đến rừng cây phía trước. Miêu chủ tử đêm khuya dám hẹn hò với nam tử có thể nói là phạm vào đại kỵ hoàng cung. Sức khỏe Vạn Quý phi còn chưa tốt mà Miêu chủ tử lại hẹn hò với nam tử ở gần Chiêu Dương cung ….đây không phải là…..” Uy Mẫn Mẫn nói đến đây thì không nói nữa, nếu thật sự Hoàng thượng vẫn như cũ sủng ái Vạn Quý phi, nghe được có người chọn nơi gần tẩm điện ái phi của mình làm chuyện ám muội nhất định sẽ nổi trận lôi đình.

Quả nhiên mặt Hoàng thượng trong nháy mắt trầm xuống.

“Đi.” chỉ một chữ nhưng có lực tỏ rõ lúc này Hoàng thượng đang rất giận. Mẫn Mẫn cục kì vui mừng vội vàng đi theo. Nàng đi rất nhanh có lẽ Hòa Miêu cùng nam tử đó còn chưa rời khỏi rừng cây.

Trầm Lạc cẩn thận từng li từng tí dựa vào thân cây khô nghiêng tai lắng nghe Hòa Miêu cùng Chúc Dịch Phong nói chuyện, càng nghe trong lòng càng rét run. Quả nhiên thâm độc, trong thiện hạ thật sự có người tàn nhẫn như vậy. Không sợ khi còn sống làm nhiều chuyện xấu sẽ xuống địa ngục sao? Đang nghĩ thì vai Trầm Lạc bi người phía sau vỗ một cái, lập tức quay người lại, sau khi thấy sau lưng là Hoàng thượng Trầm Lạc muốn phúc thân hành lễ. Thì bị Hoàng thượng ngăn lại, Uy Mẫn Mẫn kéo Trầm Lạc ý bảo nàng không nên lên tiếng.

Tiếng nói chuyện của Hòa Miêu và Chúc Dịch Phong phía trước lúc này cũng đã nhỏ đi.

“Mẫn Mẫn đến Càn Khôn điện dẫn thống lĩnh cấm quân Tưởng Thiệp tới đây.” Câu nói lạnh lùng truyền vào tai Trầm Lạc, chỉ thấy Mẫn Mẫn đứng một bên nhỏ giọng dạ một tiếng rồi lui xuống.

Trước mặt Hoàng thượng Trầm Lạc không dám nhô người ra nhìn Hòa Miêu và Chúc Dịch Phong, chỉ là thỉnh thoảng nhìn Hoàng thượng một cái. Trầm Lạc thấy cánh môi Hoàng thượng mím thật chặt, chân mày cũng nhíu chặt.

Cuối cùng Hoàng thượng nặng nề ho một cái, sau đó di chuyển bước chân đến chỗ Chúc Dịch Phong và Hòa Miêu. Bước chân Hoàng thượng mới vừa di chuyển Trầm Lạc nghe thấy càng nhiều tiếng bước chân di chuyển phía ngoài rừng cây truyền đến, Uy Mẫn Mẫn cùng một thị vệ cao lớn đi đằng trước, theo sau là rất nhiều thị vệ cầm đuốc.

Đợi đến lúc Trầm Lạc đi tới thì Chúc Dịch Phong và Hòa Miêu đều đang quỳ gối trên đất. Chỉ thấy thân thể nhỏ bé của Hòa Miêu run rẩy kịch liệt, giọng đáp lại những lời nói của Hoàng thượng cũng run run. Mà Chúc Dịch Phong ở bên cạnh lại rất bình tĩnh sắc mặt tự nhiên. Nghe những lời Chúc Dịch Phong nói thì trong lòng Trầm Lạc hừ lạnh.

“Hoàng thượng Miêu tiểu chủ tử len lén kín đáo đưa cho Dịch Phong một tờ giấy, trên đó có viết khuya đến rừng cây phía trước Chiêu Dương cung thương lượng chuyện quan trọng. Dịch Phong quen sống dân dã, không biết trong cung hiểm ác. Cho là Miêu tiểu chủ tử thật sự có chuyện muốn nói với Dịch Phong. Ai ngờ khi đến đây, Miêu tiểu chủ tử đột nhiên lao vào ôm Dịch Phong, Dịch Phong sao dám….” Dịch Phong còn chưa dứt lời, Hòa Miêu đang quỳ gối run rẩy ở bên cạnh hung ác vung tay tát Chúc Dịch Phong một bạt tai: “Ngươi là đồ tiểu nhân âm hiểm, đổ toàn bộ tội lỗi lên người ta. Hoàng thượng không phải như thế.” Hòa Miêu dứt lời hướng về phía Hoàng thượng liên tiếp dập đầu.

Trầm Lạc len lén đánh giá Hoàng thượng, vẻ mặt vẫn nghiêm túc, chỉ thay đổi duy nhất là chân mày nhíu thật chặt lúc này đã giãn ra. Lúc sau một giọng uy nghiêm vang dội trong rừng cây.

“Hòa đại nhân không dạy được con gái, lập tức cách chức điều đi huyện Viễn Sơn, phong Viễn Sơn huyện lệnh làm huyện lệnh kinh thành. Hòa Miêu vô đức, vô liêm sỉ. Khắc chữ tội lên mặt ngay trong đêm trục xuất khỏi kinh thành đến trại lính ở biên cương.”

Một câu nói của Hoàng thượng không thể nghi ngờ đã đánh Hòa Miêu rơi thẳng xuống vực sâu. Hòa Miêu quỳ trên đất sau khi nghe xong toàn thân mềm nhũn, sau đó nằm trên mặt đất không nhúc nhích giống như đã chết. Sau khi Hoàng thượng đi, thị vệ cũng kéo Hòa Miêu đi.

Hòa Miêu nằm dưới đất nổi điên, liều mạng quơ chân múa tay, miệng lớn tiếng kêu. Âm giọng dồn dập nên một câu Trầm Lạc cũng không nghe rõ. Uy Mẫn Mẫn trên mặt mang nụ cười kéo Trầm Lạc ra khỏi rừng cây. Trong rừng cây truyền đến tiếng thét chói tai của Hòa Miêu, rồi sau đó hoàn toàn yên tĩnh.

Phòng Hòa Miêu lập tức được dọn dẹp sạch sẽ, toàn bộ quần áo bên trong bị đốt hết. Tỳ nữ thân cận Thúy Hà cũng không thể thoát nạn, cùng Hòa Miêu bị đày đến trại lính ở biên cương. Cô nương bị trục xuất đến trại lính tức là đã trở thành quân kĩ. Hòa Miêu phạm tội lây đến Thúy Hà vô tội, Thúy Hà khóc lóc thảm thiết bị lôi đi khỏi đồ sương phòng, trên mặt đất còn để lại vệt máu li ti.

Sau khi cung nữ lau sạch vết máu, đồ sương phòng giống như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ còn lại ba tú nữ vẫn đi theo Từ ma ma học quy củ.

Hòa Miêu có kết cục như vậy, xui xẻo nhất là Thúy Hà. Mà người được nhiều lợi ích nhất là Tôn Miểu, Tôn đại nhân từ một Huyện Lệnh nho nhỏ ở xa trở thành Huyện lệnh kinh thành, tứ phẩm huyện lệnh nhảy một cái trở thành nhất phẩm Huyện lệnh. Cung nữ thái giám trong hoàng cung cũng không dám xem thường Tôn Miểu, mặt Tôn Miểu cũng lộ sự vui mừng.

Tôn Miểu xuất thân bần hàn, đến Hoàng cung chịu rất nhiều ủy khuất, thấy ngày có càng nhiều người nịnh nàng, trong lòng có tư vị nói không nên lời, biết rõ nếu bản thân mình trầm mê trong cảm giác này, chắc chắn sẽ có kết quả không tốt như Hòa Miêu. Nhưng nàng không bỏ được cảm giác này. Vì vậy mãi cho đến lần duyệt chọn tú nữ cuối cùng, Tôn Miểu vẫn đang giãy giụa trong dục vọng quyền lực.

“Lạc tiểu chủ tử dáng đi đã được, chỉ là tư thế bê trà không có uy nghi của Thái tử phi.” Chu hậu liếc mắt nhìn Trầm Lạc đang cúi đầu chậm rãi nói. Thái hậu đang ngồi một bên nhẹ nhàng cười ra tiếng: “Ai gia thấy nha đầu này không tệ, nhất là ý cười trên mặt làm cho ai gia nhớ đến dáng vẻ tú nữ của mình khi lần đầu tiên vào cung.”

Chu Hậu ngồi bên cạnh tay bỗng xiết chặt, rõ ràng Thái hậu muốn đối ngịch với mình. Nếu bà vẫn như cũ nói Trầm Lạc không tốt, như vậy không phải cũng chính là nói Thái hậu không tốt sao. Lão hồ ly này, trong lòng Chu Hậu bực tức khó chịu, nhưng trên mặt vẫn như cũ duy trì nét cười. “Bổn cung thấy Miêu tiểu chủ tử không tồi, không bằng cả hai đều thu vào Đông cung đi? Thượng nhi tuổi còn trẻ, cũng khó tránh khỏi nhiệt huyết thịnh vượng, một người phụ nữ làm sao có thể phục vụ chu đáo được?”

Trầm Lạc đững phía dưới nghe đến đây thì trong lòng rất khó chịu. Liếc nhìn Tôn Miểu đang đứng bên cạnh, thấy nàng ta hai tay nắm chặt vạt áo, lại nhìn khuôn mặt trắng nõn, cánh môi gắt gao mím chặt, trong mắt chớp động ánh sáng khát vọng. Phụ thân Tôn Miễu đã thăng quan, phía sau có chỗ dựa vững chắc như thế, Tôn Miểu nhất định là muốn nhập Đông cung rồi.

Thái hậu liếc nhìn Trầm Lạc rồi lại nhìn Tôn Miểu, cẩn thận đánh giá một phen: “Ừ chủ ý của Hoàng hậu…” Lời của Thái hậu còn chưa nói xong, phía dưới liền truyền lên tiếng hét chói tai.

Tiếng này Trầm Lạc cực kỳ quen thuộc, là tiếng của Mẫn Mẫn! Ngay sau đó Trầm Lạc nhìn thấy Tôn Miểu cũng ngã xuống, Trầm Lạc dịch sang bên cạnh, không để cho Tôn Miểu té lên người mình. Cúi đầu nhìn trên mặt đất chỉ thấy Mẫn Mẫn té nhào lên người Tôn Miểu, quần áo Tôn Miểu cũng bị Mẫn Mẫn ‘không cẩn thận’ kéo rách. Uy Mẫn Mẫn lập tức dùng dằng đứng lên, bởi vì đứng dậy quá nhanh trong tay vẫn còn nắm quần áo của Tôn Miểu, roẹt một tiếng, quần áo Tôn Miểu bị xé một mảng lớn, mơ hồ lộ ra chiếc yếm phía bên trong. Thái giám cung nữ vội vàng cúi đầu xuống.

“Hoàng hậu như vậy còn ra thể thống gì, ai gia thấy cũng chỉ có Lạc nha đầu làm việc quy củ lễ độ, hào phóng. Lưu ma ma, Ngô ma ma đem chủ ý của ai gia thông tri cho Hoàng thượng. Trưởng nữ Trầm Gia Trầm Lạc tiến nhập Đông cung sắc phong Thái tử phi, Uy Mẫn Mẫn cùng con gái của kinh thành phủ, thành chủ Tôn Miểu bởi vì trước điện thất nghi toàn bộ rời cung.” Lời nói của Thái hậu mang theo sự uy nghi và không cho phép phản đối.

Trên mặt Chu Hậu mang theo nụ cười thản nhiên, khi mắt nhìn đến Trầm Lạc thoáng hiện lên tia sáng. Trầm Lạc từ lúc nào thì thu mua được Thái hậu nhỉ? Cháu gái của bà Hạ Lan thân thể còn chưa tốt, tiện nhân ở Chiêu Dương cung thân thể lại càng ngày càng tốt. Chuyện này thật sự là…

Trầm Lạc nhìn Tôn Miểu đang hoảng hốt lôi kéo quần áo của mình, lại nhìn Uy Mẫn Mẫn đang giả bộ đau nhưng kì thực rất hả hê. Chiêu này của Mẫn Mẫn thật là hay, thứ nhất có thể trừ đi Tôn Miểu, thứ hai có thể xuất cung cùng Tần Lâm bay nhảy.

Tuyển chọn tú nữ tiến hành vào giờ Tý canh ba, đến giờ Mùi một khắc thì trưởng nữ Trầm gia tiến nhập Đông cung trở thành Thái tử phi của Nguyệt Tường quốc đã truyền khắp hoàng cung, rồi truyền khắp kinh thành. Trùng hợp là thời gian đó có nhiều ngày lành rất thích hợp để cưới gả. Vì vậy trong hoàng cung càng ngày càng náo nhiệt. Vạn Quý phi vẫn đóng cửa không ra khỏi cũng đã ra khỏi phòng, tự mình đỡ Trầm Lạc vào trong kiệu. Kiệu có đỉnh màu lam đưa Trầm Lạc đến tướng quân phủ.

Trầm Lạc cũng không nghĩ đến cha mẹ, nhị bá, nhị bá mẫu cùng với Vân Vân đều đã tới. Chỉ là thế nào mà bên cạnh Vân Vân lại nhiều thêm một nam tử? Nam tử này dáng dấp cực kỳ yêu mị, mặc trên người áo bào đen, phía trên thêu một con trăn lớn. Tóc được cố định phía sau bằng một cây trâm gỗ. Mặt không lớn lắm chỉ là rất dài. Lúc cười với nàng đôi mắt hơi híp lại, tản ra hào quang không giống Vũ Văn Thượng.

“Đường tỷ, đây là phu quân sắp cưới của muội, Hà Lăng Thiếu.” Mày Trầm Vân cong lên, mặt thoáng chốc hồng một mảnh.

Hà Lăng Thiếu? Mĩ nam đứng thứ hai của Nguyệt Tường quốc, là nam tử luôn khiến Vũ Văn Liên tâm tâm niệm niệm.

“Được rồi, được rồi, từ nay trở đi chính là ngày vui của Lạc nha đầu, từ phủ của ta xuất giá. Người làm mợ như ta đây cũng thật là vui mừng. Lạc nha đầu mau trở về khuê phòng đi, chính là phòng trước kia của con đó. Việc xuất giá của con ta phải cùng phụ thân con và nhị bá, nhị bá mẫu, còn có cậu của con thương lượng kỹ càng một chút. Vân nha đầu, Hà Lăng Thiếu cưới con, chứ làm gì có chuyện con cưới Hà Lăng Thiếu hả? Nói chuyện đừng không có quy củ như thế.”

Trầm Vân sau khi nghe xong nhìn mợ một cái, sau đó buông tay Hà Lăng Thiếu ra ngược lại kéo tay Trầm Lạc: “Thái tử phi đường tỷ, muội có rất nhiều lời muốn nói với tỷ, chúng ta vào phòng thôi.” Trầm Lạc vội vàng liếc Trầm Vân, sau đó lại nhìn Hà Lăng Thiếu, Vân Vân cứ như thế mà ném Hà Lăng Thiếu đi?

Lúc này Hà Lăng Thiếu lại hướng về Trầm Lạc cười một tiếng. Sau đó cánh môi hồng khẽ mở thốt ra lời: “Tính tình vân nhi từ xưa đã vậy, về sau có cơ hội sẽ sửa cho nàng ấy.”

Nhìn cánh môi Hà Lăng Thiếu nâng lên, Trầm Lạc lập tức sáng tở ý của hắn. Chẳng lẽ Vân Vân cùng Hà Lăng Thiếu đã trải qua chuyện kia rồi sao? Không thể nào, Vân Vân mới mười bốn tuổi, còn chưa có cập kê. Lúc này Trầm Lạc đã quên mất, thời điểm nàng cùng Vũ Văn Thượng làm việc đó nàng cũng chưa có cập kê.

Trầm Lạc ngước mắt nhìn về phía phụ mẫu, Trầm Lương vẻ mặt vẫn bình thường, Bạch Ngữ Mặc hướng về phía khuê nữ mỉm cười gật đầu. Sau khi Trầm Lạc thưa cha mẹ, thì cùng Trầm Vân hướng tới hậu viện tướng quân phủ.

Vào khuê phòng, cửa phòng vừa mới đóng, Trầm Vân liền vui mừng cầm tay Trầm Lạc: “Đường tỷ, tỷ thật lợi hại. Đánh bại nhiều tú nữ như vậy, một mình trở thành Thái tử phi. Muội dạy cho tỷ mấy chiêu bí mật khuê phòng kia có phải rất có ích hay không? Tỷ có phải là hằng đềm cùng Thái tử lén lút cái đó…hử?”

Trầm Lạc liếc Trầm Vân một cái, sau đó ngồi xuống: “Chuyện của muội và Hà Lăng Thiếu giờ cũng đã như thế rồi, nói chuyện còn không quy củ như vậy. Hà Lăng Thiếu làm sao chịu nổi muội chứ”.

Kìm lòng không được nhìn xuống bụng Trầm Vân, Trầm Vân nhỏ hơn nàng một tuổi, còn chưa có cập kê, ngàn vạn lần không thể có con được. Nếu không những người bên ngoài sẽ nói Trầm Vân không tốt.

“Đường tỷ, phu quân của muội rất tốt. Vẻ đẹp khác biệt Vũ Văn Thượng, muội rất hài lòng.”

Nhìn khóe môi giương thật cao của Vân Vân, Trầm Lạc nhịn không được cười ra tiếng, Vân Vân tìm được phu quân trong lòng nàng cũng thật vui mừng.

“Ngày hôm nay sắp qua, ngày mai ở phủ tướng quân sắp xếp một chút. Từ nay trở đi đại tỷ phải chuẩn bị gả cho Vũ Văn Thượng, nhất định là rất sốt ruột, trước ngày thành hôn không thể gặp mặt.”

Trầm Lạc hồi tưởng lại việc mấy ngày nay nàng cùng đám cung nữ chung đụng, ở đó cũng chỉ có Mẫn Mẫn thật tâm đối xử với nàng. Không biết nàng ấy có đến Tần phủ hay không?

“Mạn Thanh đâu rồi sao không thấy muội ấy?” Trầm Lạc phát hiện ra từ khi nàng tiến vào tướng quân phủ cũng chưa nhìn thấy bóng dáng của biểu muội Bạch Mạn Thanh. Trầm Vân bĩu môi: “Bị mợ phạt úp mặt vào tường kiểm điểm đấy. Sau đại hôn của Thái tử, Nhị hoàng tử cũng không thể ở trong cung nữa. Phía Tây kinh thành đang tiến hành tu sửa phủ đệ cho Nhị hoàng tử. Sau khi Mạn Thanh biết tin này, la hét đòi sau khi Nhị hoàng tử tới phủ đệ muốn đến bái phỏng. Tâm ý của Bạch Mạn Thanh tỷ còn không biết sao?”

Trầm Lạc gật đầu một cái. Mạn Thanh chung tình với Vũ Văn Hạ, mặc dù chỉ có duyên gặp mặt một lần. Bất kể Mạn Thanh có trách nàng như thế nào đi chăng nữa, nàng cũng sẽ không sắp xếp cho muội ấy gặp mặt Nhị hoàng tử, Vũ Văn Hạ là người thanh tâm quả dục không để ý bất cứ ai, nếu Mạn Thanh theo hắn, sẽ giống như Uy Mẫn Mẫn đã từng nói trước đây về Hòa Miêu, làm quả phụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.