• Cảnh báo: Lời văn hồi hộp tăm tối, CP chính Thâm Bình, kết thúc không phải BE, nhân vật chính hắc hóa, các nhân vật phụ diễn sinh khác chết, OOC, tác giả là một người mới học tâm lý học, hạn chế độ tuổi, không thích hợp đừng đọc.
Lời cảnh báo từ editor: nếu bạn tâm lý yếu, không đọc được các nhân vật có tâm lý vặn vẹo, nhân vật OOC, mình hi vọng các bạn CHẠY NGAY ĐI, ĐỪNG ĐỌC.
Dự báo thời tiết hôm nay trời nắng, nhưng ông trời dường như có chút phản nghịch, một trận mưa lớn lặng lẽ đến, trời đất đổi sắc, bầu trời ảm đạm, khiến rất nhiều nhân viên văn phòng đang vất vả mưu sinh bị vây khốn trên đường đi làm. Trong cơn mưa lớn, thành phố A bị bao vây bởi tầng tầng lớp lớp hạt mưa, cả thế giới chìm trong mơ hồ hư ảo.
Có một chiếc Volkswagen màu đen đậu trong bãi đậu xe trước cửa cục cảnh sát ở thành phố A. Nếu bạn là một tín đồ của cơn sốt xe hơi, bạn sẽ phát hiện ra rằng chiếc xe này không phải là một chiếc Volkswagen bình thường, mà là một chiếc Volswagen Phaeton Limited Edition, cả nước nhiều nhất chỉ có khoảng chục chiếc. Đáng tiếc, Hoàng Vệ Bình không có hứng thú với ô tô, anh cầm ô chạy như bay về phía cổng đồn cảnh sát, nước bắn tung tóe văng lên gấu quần, anh thậm chí còn không nghe thấy chủ nhân của chiếc xe màu đen mở cửa sổ xe nói gì với mình. Trước giờ anh luôn đúng giờ, kể từ khi gia nhập đội điều tra hình sự của Cục cảnh sát nửa năm trước, anh chưa bao giờ đến muộn, anh nghĩ, mình nên cố gắng hơn, cố gắng hơn nữa, mười năm trống trải không gì bù đắp được, khoảng thời gian đã mất đó không thể nào quay lại được, vì vậy không thể làm gì khác hơn nắm bắt hiện tại, anh vẫn còn rất nhiều điều muốn học...
“Bípppp” Tiếng bíp dài của còi xe cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, anh ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe Volkswagen màu đen nhấp nháy đôi đèn flash, cần gạt nước trượt đều đặn làm cho gương mặt khí độ phi phàm lại thập phần anh tuấn như ẩn như hiện trong mưa lớn. Vị chủ xe này hết sức khéo léo hướng anh mỉm cười gật đầu ra hiệu, dù Hoàng Vệ Bình không muốn đến muộn nhưng cũng sợ đối phương thật sự có chuyện gì đó, vì vậy anh quay người đi đến bên cạnh xe.
“Xin chào, xin hỏi anh có phải là cảnh sát của Cục cảnh sát thành phố A không? Tôi là Lâm Thâm, là một nhà tâm lý học, hôm nay đến để giúp cảnh đội xử lý một số việc. Hôm nay trời mưa lớn quá, tôi lại không mang theo ô khi ra ngoài, anh có phiền không nếu cho tôi đi nhờ ô, dù sao, tôi cũng không muốn quá chật vật vào ngày đầu tiên.” Hoàng Vệ Bình nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng và trầm thấp của người đàn ông qua cửa kính xe, đi xuyên qua tiếng mưa truyền đến màng nhĩ của anh, có lẽ bởi vì tiếng mưa phối hợp quá chặt chẽ, Hoàng Vệ Bình thậm chí có cảm giác mình giống như bị mê hoặc, từ trước đến nay vẫn luôn thận trọng lại gật đầu không chút do dự, “Có thể, ô của tôi khá lớn, che đủ hai người.”
“Tôi nghe nói hôm nay sẽ có một đồng nghiệp là giáo sư đại học nghiên cứu tâm lý học đến hỗ trợ, chắc là anh đi, xin chào, tôi là Hoàng Vệ Bình, là cảnh sát hình sự thuộc phòng điều tra hình sự số hai.” Anh vừa nói vừa cầm ô đến bên cửa xe, đồng thời Lâm Thâm trong xe cũng thuận thế tắt máy mở cửa xe chui vào ô của anh, sau đó thuận tay nhận lấy ô tự mình cầm. “Phòng điều tra hình sự số hai? Như vậy trong thời gian tới chúng ta cũng xem như đồng nghiệp, tôi tới trợ giúp đội các anh phân tích xử lý vụ án giết người liên hoàn gây rúng động khắp thành phố gần đây, hai chúng ta thật là có duyên.” Hoàng Vệ Bình nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện vị giáo sư tâm lý học trẻ tuổi nhất đại học A trong truyền thuyết này hôm nay mặc một bộ âu phục màu đen thẳng tắp được thiết kế riêng, vóc người so với anh nghĩ còn cao hơn năm sáu cm, bởi vì gần đây ở chỗ các đồng nghiệp nữ cùng đội có thấy một ít tạp chí thời trang, anh cũng có thể đại khái nhận ra thương hiệu quần áo, yên lặng oán thầm trong lòng, bộ đồ này chắc cũng bằng tiền lương nửa năm của mình, xem ra hiện giờ cũng không ít người có bệnh.
Hai người che ô đi vào tòa nhà văn phòng của Cục cảnh sát, lúc này Hoàng Vệ Bình mới nhớ tới thời gian chấm công sắp đến, vội vàng chỉ cho Lâm Thâm chỗ phòng làm việc của Cục trưởng, rồi nhanh chóng chạy về phía phòng điều tra hình sự số hai, không phát hiện Lâm Thâm vẫn đang đứng tại chỗ chăm chú nhìn bóng lưng anh.
“Cái gì? Bình Bình, cậu vừa gặp giáo sư Lâm mới tới hỗ trợ phá án à? Tôi đã xem video học sinh quay lén anh ta trong lớp trên mạng, thực sự so với nhiều minh tinh lưu lượng anh ta còn đẹp trai hơn.” “Đừng gọi tôi là Bình Bình, tôi lớn tuổi hơn cô, cô phải gọi tôi là anh Bình.” Lâm Thâm đi theo giám đốc đến phòng điều tra hình sự số hai, ở hành lang chợt nghe thấy giọng nói hơi không vui của Hoàng Vệ Bình đang tranh cãi với một giọng nữ trẻ tuổi.
“Khụ, im lặng chút, để tôi giới thiệu với mọi người, vị này chính là người đến giúp chúng ta xử lý vụ án, Lâm Thâm, giáo sư tâm lý học hàng đầu trong nước. Cậu ấy giỏi trong việc lập hồ sơ tâm lý tội phạm và đã giúp cảnh sát phá nhiều vụ án lớn, mọi người có ý kiến gì thì có thể thảo luận với cậu ấy, nếu phát hiện ra gì thì nên trao đổi kịp thời với giáo sư Lâm.” Cục trưởng Lý Minh Phong luôn rất đau đầu với đám tinh anh phòng số hai này, lúc này anh ta phát hiện Hoàng Vệ Bình thường ngày lớn tiếng nhất lại không nói một lời nào mà đang sững sờ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lâm Thâm, vì thế ngầm cảnh cáo trừng mắt nhìn anh một cái, mới thấy anh phục hồi tinh thần. Trên mặt Lâm Thâm lộ ra nụ cười rất có học thức, hắn tao nhã làm động tác nghiêng người chào hỏi, sau đó thanh âm dịu dàng truyền khắp văn phòng: “Tôi là Lâm Thâm, xin chào mọi người, tôi rất vinh dự được góp chút sức lực nhỏ bé cùng với mọi người chống lại tội phạm, hy vọng sẽ có khoảng thời gian làm việc vui vẻ với mọi người... “ Hắn vừa nói vừa khẽ chớp mắt với Hoàng Vệ Bình, người đang lần nữa nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó phát hiện Hoàng Vệ Bình đang vô thức xoa nhẹ ngón cái và ngón áp út của mình.
...
(còn tiếp)
__________________
Fic này nếu đến chương có những cảnh nhạy cảm quá An sẽ đặt pass bên wordpress nhé mọi người, thông báo trước cho các bạn đỡ bỡ ngỡ