Thâm Bình, Abysm

Chương 3: Chương 3: Chương 2




“Căn cứ vào báo cáo khám nghiệm tử thi và so sánh hiện trường mười một chỗ ném xác, chúng ta có thể rút ra kết luận sau: 1. Người chết là nam thanh niên từ 20-35 tuổi; 2. Người chết đều đến từ các ngành nghề khác nhau, có gia đình, nền tảng giáo dục khác nhau; 3. Những người chết đều chết vì siết cổ, trước khi chết đều bị xâm hại, thân thể đều có vết thương rõ ràng; 4. Trên cơ thể người chết không có dấu vết nào có thể tra ADN của hung thủ, ví dụ như tinh dịch, tóc,...; 5. Hiện trường ném xác nằm rải rác khắp nơi trong thành phố, gần đó đều không có camera giám sát, chúng tôi đã đối chiếu rất nhiều con đường gần hiện trường cũng không phát hiện xe nào khả nghi; 6. Người chết đều cao từ 1m78-1m82, hình thể tương đối cân xứng, 7. Hung khí mà hung thủ dùng để siết cổ nạn nhân đều là đồ da cùng kích thước, hiện nay cơ bản có thể xác định là cùng một hung khí; 8....” Hoàng Vệ Bình vừa lơ đễnh nghe đồng nghiệp tổng kết vụ án lần thứ tám trăm, vừa nghiêng mắt nhìn trộm mặt Lâm Thâm ngồi bên cạnh mình đang viết ghi chép. Lúc nãy khi nhìn thấy ảnh chụp nạn nhân dán trên bảng trắng, trong nháy mắt anh cảm thấy như thể đã nghĩ tới điều gì đó, nhưng ý niệm trong đầu này quá nhanh, chưa kịp bắt được đã tản đi. Lúc này nhìn sống mũi cao thẳng cùng hàng mi cong vút của Lâm Thâm, anh nghĩ, nghĩ không ra thì chắc chắn không phải là đại sự gì, phiền phức, bộ dáng của tên này thật cmn phù hợp với thẩm mỹ của mình.

“Theo bản tóm tắt của vụ án vừa rồi và các tài liệu khác nhau mà tôi nhận được trước khi đến đây, tôi đã phát họa sơ lược hung thủ để mọi người tham khảo. Tôi sẽ không giải thích chi tiết quá trình phân tích cụ thể ở đây. Hung thủ phải là một thanh niên tuổi từ 25-35, cao trên 1m8, thân hình cường tráng, từ nhỏ bị chấn thương tâm lý, tâm lý u ám cố chấp và hoang tưởng, sống khép kín lại kiêu ngạo, có tài lãnh đạo, chỉ số thông minh rất cao, được đào tạo chuyên môn trong một số lĩnh vực nhất định, chẳng hạn như dược phẩm liên quan hóa học các loại, có hành vi khiêu khích và thù địch với cảnh sát...” Lâm Thâm đứng trước bảng trắng nói ra kết luận của mình, “Đối thủ của chúng ta là một thiên tài, nhưng cũng là một kẻ tâm thần có tính cách chống đối xã hội, nạn nhân của hắn ta không phải được lựa chọn ngẫu nhiên, có lẽ chúng ta nên suy nghĩ rộng hơn và tìm ra những điểm chung của họ, câu trả lời có lẽ sẽ xuất hiện.”

Hoàng Vệ Bình ngưỡng mộ nhìn về phía Lâm Thâm đang ngồi bên cạnh, “Giáo sư Lâm, các anh nghiên cứu tâm lý đều lợi hại như vậy sao, có thể dạy tôi không? Tôi nghĩ nó sẽ giúp rất nhiều trong việc phá án!” Lâm Thâm nhìn đôi đồng tử trong veo lại đen láy đang mở to kia, ôn nhu cười nói, “Không thành vấn đề, chỉ cần anh thích, tôi đều có thể dốc túi truyền cho.” “Không cần không cần,“ Hoàng Vệ Bình vội vàng lắc đầu, “Anh chỉ cần dạy tôi chút ít là được. Trước đây khi tôi học trong trường cảnh sát, chúng tôi chú trọng huấn luyện về thể lực và sức mạnh, những thứ như phân tích tâm lý tội phạm phổ biến mấy năm gần đây còn chưa được dạy. Hơn nữa những kiến thức chuyên môn của các anh trong nhất thời tôi cũng không học được, quá nhiều thông tin cần tiếp nhận.” Hoàng Vệ Bình vừa nói, vừa bắt đầu vô thức xoa ngón tay, Lâm Thâm nhìn ra sự bức rức của anh, cũng biết có một số lời đại khái anh không tiện nói ở đây, vì thế chuyển đề tài: “Đúng rồi, tôi là nhân viên ngoài biên chế, bốn giờ chiều có thể tan tầm, các anh mấy giờ?” “Bình thường năm giờ chúng tôi tan sở, nhưng gần đây vì vụ án liên hoàn này, mọi người đã rất lâu rồi đều không tan tầm đúng giờ.” Hoàng Vệ Bình cúi đầu buồn bực nói, đến sợi tóc vừa ngắn vừa cứng trên đầu cũng lộ ra tia ủy khuất.

“Tôi có thể gọi anh là Bình Bình được không? Tôi nghe đồng nghiệp của anh gọi anh như vậy, tối nay tôi sẽ mời anh ăn cơm! Hôm nay may mà có anh cho tôi đi nhờ ô tôi mới không bị ướt như chuột lột, thật sự cảm ơn anh rất nhiều.” Lâm Thâm vừa nói như đang dỗ dành một đứa trẻ, vừa nhìn chằm chằm vào mái tóc trông cứng lại không hiểu sao nhìn hơi giống như một quả kiwi đáng yêu của Hoàng Vệ Bình, cố nén xúc động muốn đưa tay xoa một phen.

“Không cần, không cần, có gì to tát đâu chứ, mưa phùn thôi mà.” Lâm Thâm nghe được câu nói cổ xưa từ tám trăm năm trước, rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, “Chỉ là món ăn gia đình, tôi không thích nợ người khác.” Thật sự rất dễ lừa, Lâm Thâm thầm nghĩ, cái tên “Bình Bình” cứ như vậy mơ hồ bị thừa nhận.

...

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.