Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi
Tiết tử
Mượn đường diệt Quắc nghĩa là trước tiên lợi dụng B làm công cụ để tiêu diệt A, đến khi đạt được mục đích thì tiêu diệt luôn cả B.
Cao thêm một bậc, trước hết cần đề phòng A, đợi đến khi A đắc ý thì đánh bất ngờ, phản công tiêu diệt.
1. Phân tranh
Hoàng thành vào đông nên càng thêm giá rét, giá rét khiến lòng người lạnh lẽo như một ao nước đọng, không có chút ấm áp nào. Nhưng Mạch Ca và Tuyên Phi lại âm thầm đấu đá đến mức sóng to gió lớn, dầu sôi lửa bỏng.
Thế cục hậu cung chia thành hai phe, một bên do Tuyên Phi cầm đầu, ỷ vào thân phận bản thân là biểu muội của Hoàng thượng, mượn sức tiểu chủ cấp thấp, tác oai tác quái. Bên còn lại do Mạch Ca đứng đầu, vì có sự sủng ái của Hoàng thượng, những người này rối rít cầu xin sự che chở của người địa vị cao hơn, cả ngày ton hót nịnh nọt. Hai phe hoàn toàn coi đối phương là cái gai trong mắt, thề muốn đấu nhau đến mức ngươi sống ta chết.
Nhưng rốt cuộc hai người bọn họ đều sinh được con nối dõi của Hoàng thượng, có thánh quyến bảo hộ, không phân cao thấp.
Những ngày gần đây, Giang Nam mới tiến cống một đám tơ lụa đồ thêu thùa. Mai Tâm đến Nội Thị giám cẩn thận lựa chọn, lại gặp phải Ngọc Dung, cung nữ bên người của Tuyên Phi. Chỉ cần là thứ Mai Tâm coi trọng, Ngọc Dung đều giành đi hết, còn dõng dạc nói đây là những thứ nương nương nhà nàng ta coi trọng, người khác phải chắp tay nhường lại.
Mai Tâm còn nhỏ tuổi, tính tình lại bộc trực, sao chịu được sự khiêu khích của người khác, lập tức động tay chân với Ngọc Dung. Không ngờ theo sau, Tuyên Phi đã tới Nội Thị giám, mắng Mai Tâm dám hỗn hào với bề trên, hạ lệnh phạt nặng vả miệng mười cái.
Mai Tâm khóc lóc chạy về Hàm Phúc cung, cực kỳ ấm ức: “Nương nương, Tuyên Phi thật ức hiếp người quá đáng! Sao nương nương không đi cầu xin Hoàng thượng hoặc Hoàng hậu làm chủ?”
Mạch Ca đau lòng bôi thuốc cho nàng ấy, kiên nhẫn giải thích: “Nàng ta là người thân của Hoàng thượng, ngươi thật sự cho rằng bằng dăm ba câu của ta có thể cách chức Phi vị của nàng ta sao? Hoàng thượng coi trọng tình cũ, huống chi bên cạnh nàng ta còn có Nhị Hoàng tử, muốn động đến nàng ta khó vô cùng. Về phần Hoàng hậu, ta không muốn nàng ấy liên lụy vào việc này.”
“Chẳng lẽ chúng ta phải ấm ức cả đời ạ? Xóa bỏ toàn bộ ân oán trước giờ?”
Mạch Ca lắc đầu, chậm rãi cười: “Ta không làm gì được nàng ta, nhưng không có nghĩa người khác không thể. Mấy ngày nữa là giao thừa rồi, lâu lắm rồi trong cung chưa náo nhiệt.”
Đêm giao thừa, ca múa ồn ào, tiệc tùng linh đình như năm trước. Điểm bất đồng chính là hai vị Hoàng tử đồng thời quỳ xuống, chúc tết Hoàng thượng. Bọn nó nhỏ tuổi, đáng yêu linh động, Hoàng thượng vui mừng ban thưởng chút đồ chơi, còn không ngừng khen ngợi Tuyên Phi và Mạch Ca, lại tấn phong Tuyên Phi làm Tuyên Quý phi, tấn Mạch Ca làm Thần phi.
Trong cung chưa có Quý phi, hiện giờ địa vị của Tuyên Quý phi chỉ kém Hoàng hậu một bậc, dưới một người, trên vạn người. Nàng ta đắc ý không chút giấu diếm, liếc nhìn Mạch Ca một cái sau đó mới nói với Hoàng thượng: “Đa tạ biểu ca nâng đỡ, thần thiếp nhất định sẽ trợ giúp Hoàng hậu quản lý hậu cung thật tốt.”
Hoàng thượng vừa lòng gật đầu, mọi người ngồi dưới đồng loạt chúc mừng, bữa tiệc náo nhiệt đến cực điểm.
Bỗng nhiên, khúc nhạc biến đổi, mảng lớn cánh hoa đào bay lơ lửng trong điện. Hiện giờ là mùa đông, làm sao lại có hoa đào? Nhìn kỹ lại thì đây là từng mảnh vải gấm màu hồng nhạt cắt thành hình cánh hoa sau đó thêu từng đường kim mũi chỉ tinh xảo mà thành. Cánh hoa đào bay múa đầy trời trông tươi sáng rực rỡ, đẹp đẽ chói mắt, thật say lòng người.
Mấy chục vũ công bước nhanh vào giữa điện, người mặc váy màu đỏ, đoạn vai và cánh tay có hình hoa đào mới nở. Vũ công chính giữa nâng một chiếc khay họa tiết phượng mạ vàng lên. Khi mọi người còn đang nghi hoặc, một dải lụa rực rỡ từ ngoài điện bay vào, tiếp theo một bóng hình xinh đẹp theo dải lụa nhảy lên trên khay mạ vàng, vững vàng đứng trên khay, tay áo tung bay, dải lụa phất phơ, dáng người lay động.
Múa xong, bốn phía khiếp sợ.
Chưa từng có người có thể múa trên chiếc khay nhỏ như vậy, nhưng nữ tử trước mắt lại có phong thái như yến, xinh đẹp lộng lẫy.
Đến cả Hoàng thượng cũng kinh ngạc buông đũa, không khỏi tán thưởng: “Đúng là tay áo đỏ ánh hoa đào, bay lượn bên hoa. Trẫm luôn cảm giác ngươi có chút quen mắt, nàng là?”
Nữ tử cười duyên như làn khói: “Thưa bệ hạ, thần nữ là tiểu nữ của An Quốc công, An Đại Thanh.”
Tuyên Quý phi đang uống canh, nghe thấy cái tên này thì chợt bị sặc một cái, nàng ta nhìn chằm chằm An Đại Thanh, nhỏ giọng thì thầm: “Sao nàng ta lại ở chỗ này? Con hồ ly tinh, muội muội ruột của Tiên Hậu!”
2. Người quen cũ
Nhắc đến Tiên Hậu An thị, có lẽ một số người đã quên. Nàng giống như một cơn mưa mùa hạ, đến mau, đi cũng mau.
Nàng là Thái tử phi mà Hoàng thượng cưới từ khi còn là Thái tử. Vì nàng là con gái của An Quốc công, có căn cơ vững chắc phía sau, việc hôn nhân này diễn ra rất nhanh chóng. Sau khi Hoàng thượng đăng cơ, An thị theo lẽ thường trở thành Quốc mẫu.
Nhưng nàng phúc mỏng, không đầy một năm sau đã nhiễm bệnh mà qua đời. Thời gian An thị tại vị quá ngắn, phần lớn cung nhân chỉ nhớ được đương kim Hoàng hậu, An thị chỉ là một sợi khói mỏng, biến mất không dấu vết.
Mà muội muội của An thị, An Đại Thanh lại nổi danh nức tiếng hoàng thành. Về phần thanh danh này, thứ nhất là bởi vì dung mạo khuynh thành của nàng, thứ hai là một đoạn tin đồn hồ ly tinh.
Nghe nói thuở nhỏ An Đại Thanh đi chơi trên núi, không bao lâu sau thì xuất hiện một đám hồ ly các màu, chúng nó quây quanh nàng, mới đầu chỉ đi theo xa xa phía sau, sau đó lại dứt khoát chạy đến bên cạnh nàng, để nàng tùy ý vuốt ve. Hiếm có nhất là trong đó còn có mấy con hồ ly thành tinh trắng như tuyết. Nàng và chúng chơi đùa vui vẻ, kết thành một khối.
Cảnh này bị mấy người nông phu nhìn thấy, trước nay người và hồ ly bất hòa, mà nàng lại chơi đùa với một đám hồ ly, cảnh tượng kia giống như bọn họ hòa thành một, mà nàng lại xinh đẹp không giống người thường. Rất nhanh sau đó khắp thành đã nổi lên lời đồn, con gái nhỏ của An Quốc công là hồ ly tinh Tô Đát Kỷ đầu thai.
Nhắc tới mới nói, An Đại Thanh đường chính chính là thiên kim, nàng do phu nhân An Quốc công sinh ra nhưng bởi vì lời đồn này mà bỏ lỡ ngôi vị Thái tử phi, An Quốc công mới đưa thứ nữ lớn hơn nàng hai tuổi vào Đông cung.
Mấy năm nay, một mặt nàng bị người khác chỉ trỏ, một mặt bị phụ thân sắp xếp hôn sự. Nhưng chí nàng không ở đó, nàng nghĩ hết mọi cách trì hoãn việc hôn nhân, hiện giờ nàng đã mười tám, còn kéo dài nữa sẽ thành gái lỡ thì.
Mà tối nay chính là ngày nàng thay đổi vận mệnh.
Hoàng thượng nhìn nàng, kinh ngạc trong giây lát rồi hỏi: “Nàng là muội muội của Hoài Danh? Nhiều năm rồi trẫm không nhìn thấy nàng.” Hoài Danh là khuê danh của An thị.
An Đại Thanh gật đầu, trong ánh mắt có thêm phần nuồn bã: “Từ khi Tiên Hậu mất đi, thần nữ không vào cửa cung một bước. Bây giờ đã năm năm trôi qua, tối qua vậy mà nằm mơ thấy trưởng tỷ, vẻ mặt trưởng tỷ đau buồn, nước mắt tuôn rơi, nói là Hoàng thượng đã quên tỷ ấy rồi.”
Lời này vừa nói ra, Hoàng thượng lập tức có chút áy náy, mất cả hứng thú tiệc rượu.
Hắn vô cùng hổ thẹn, mấy năm nay, đúng là hắn chưa từng nhớ tới An thị, thê tử kết tóc quá cố của hắn, tựa như chưa từng xuất hiện. Nếu nhắc đến tình yêu, trong lòng hắn đã có Mạch Ca, nếu nhắc đến phu thê, hiện giờ hắn cũng có Hoàng hậu.
Mà vị Tiên Hậu đã chôn dưới lòng đất, theo năm tháng, chỉ còn lưu lại một nét bút trong sách sử.
Thấy hắn yên lặng hồi lâu, An Đại Thanh vẫy tay với thị nữ, thị nữ vội cầm giấy bút tới. Vài nét bút vẽ xuống đã phác họa ra một thân hình, thêm mặt mày, trên giấy nháy mắt xuất hiện dáng vẻ của An Hoàng hậu quá cố.
Mạch Ca đã từng gặp An thị, người trong bức họa này xuất thần nhập hóa, sống động như thật. Nghe nói mấy năm nay An Đại Thanh đóng cửa không ra ngoài, khổ luyện tài nghệ, cầm kỳ thi họa, ca vũ trà kinh, mọi thứ có thể nói là tuyệt hảo. Hôm nay vừa thấy, đúng là hao hết tâm trí.
Hoàng thượng nhìn thấy bức họa, sự xấu hổ càng rõ ràng hơn. Thậm chí hắn còn đi đến trước mặt An Đại Thanh, một tay cầm lấy bức họa, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm nữ tử trên bức họa, thấp giọng nỉ non: “Hoài Doanh.”
Tuyên Quý phi nóng nảy, nàng ta sao còn không rõ ý đồ của An Đại Thanh, huống chi nàng ta quen được khen xinh đẹp mỹ lệ nhưng ở trước mặt An Đại Thanh bỗng nhiên trở nên tàng hình. Nàng ta vội vàng hờn dỗi Hoàng thượng: “Biểu ca, tối nay là ngày đoàn viên, sao lại thương cảm như vậy chứ?”
Hoàng thượng liếc mắt nhìn nàng ta một cái: “Đã là ngày đoàn viên, trẫm cũng nên đến Quan Sư cung thăm Hoài Doanh.” Dứt lời, hắn không để ý mọi người mà lập tức rời đi. An Đại Thanh thấy vậy, vội đứng lên đi theo.
Tiệc tối kết thúc như vậy, mọi người cũng ngượng ngùng ra về.
3. Liên minh
Giờ Hợi, Hoàng thượng tới Hàm Phúc cung, Mai Tâm sốt ruột đã sớm hỏi thăm rõ ràng chuyện xảy ra ở Quan Sư cung. Mạch Ca hiểu rõ mục đích hắn tới chuyến này, không nhiều lời chỉ viết bốn chữ lớn lên giấy: “Đi theo tiếng lòng.”
Vừa rồi, An Đại Thanh đi theo Hoàng thượng đến Quan Sư cung, đó là tẩm cung của Tiên Hậu, đây gọi là nhìn vật nhớ người, Hoàng thượng cảm khái vạn phần. Mà An Đại Thanh vội vàng quỳ xuống, đánh bạo nhắc tới chuyện cũ, không nói ái mộ, chỉ nói mấy năm nay không gả vốn là bởi vì lòng đã sớm hướng về người. Nàng ta tình nguyện làm bạn với thanh đăng cổ phật cũng không muốn tùy tiện gả chồng. Trước kia trưởng tỷ còn sống, nàng ta không thể vượt qua lễ nghĩa, nhưng hiện giờ trưởng tỷ báo mộng cho nàng ta, nhờ nàng ta thay trưởng tỷ chăm sóc Hoàng thượng.
Hoàng thượng giận dữ: “Làm càn! Sao ngươi có thể nói ra loại lời này?”
Nhưng nàng ta liên tục dập đầu, thái dương cũng sắp chảy máu. Nàng ta hoảng sợ cười, nước mắt lại chảy xuống: “Thần nữ vốn không dám si tâm vọng tưởng nhưng đêm tương tư dài đằng đẵng thật sự quạnh hiu, thần nữ không cầu vinh hoa phú quý, chỉ mong có thể chăm sóc bệ hạ, cuộc đời này mới không uổng phí.”
Dứt lời, nàng lại thề với bức họa An thị ở giữa đại điện: “Đây là tâm nguyện của tỷ tỷ, nếu thần nữ phụ lòng trưởng tỷ, ắt sẽ bị trời đất ruồng bỏ.”
Lời nói đến nước này, câu nào cũng nhắc tới An thị, đó là muốn Hoàng thượng mang lòng áy náy. Quả thực, vẻ mặt Hoàng thượng đã không còn lạnh nhạt như trước, thở dài: “Ngươi đứng lên trước đi, ngày mai trẫm trả lời ngươi.”
Vừa rời đi hắn lập tức tới Hàm Phúc cung. Lòng hắn thấy vô cùng rối bời, về lý hắn cũng không muốn hậu cung lại thêm một người, nhưng về tình hắn lại không muốn có lỗi với An thị, cho nên hắn tìm kiếm sự trợ giúp của Mạch Ca, hy vọng Mạch Ca có thể cho hắn đáp án.
Hắn nhìn chằm chằm bốn chữ kia, đầu tiên là chần chừ, sau đó lại cười nói: “Ngần ấy năm, chỉ có nàng hiểu ta nhất.”
Mạch Ca ôm lấy hắn từ phía sau, đầu áp sau lưng hắn, dịu dàng cười nói: “Lòng bệ hạ cảm thấy hổ thẹn nên mới do dự. Tiên Hậu rời đi nhiều năm, mà An Đại Thanh lại là muội muội duy nhất, nếu bệ hạ cảm thấy có thể trấn an nàng ấy, triệu nàng ấy vào cung là được.”
Hoàng thượng xoay người, hôn nhẹ lên má nàng: “Mạch Nhi, cảm ơn nàng. Đêm nay nàng ngủ sớm đi, ta đến Quan Sư cung ngồi một lát.”
Chân trước hắn vừa rời đi, An Đại Thanh đã cầu kiến ngoài điện. Mạch Ca sai người dâng trà lên, sau đó lẳng lặng nhìn nàng ta. Không thể không nói, đến tận bây giờ nàng mới gặp một nữ tử khiến người nghiêng ngả.
Mỹ mạo như thế, nếu nói là hồ ly tinh trong Liêu Trai chí dị thì cũng không quá.
Nàng ta mở miệng nói trước: “Đa tạ Thần phi nương nương nói chuyện thay thần nữ, phần ân tình này, chắc chắn ngày sau sẽ báo đáp.”
“Sao ngươi biết bổn cung sẽ giúp ngươi?”
Nàng ta cười nhạt: “Tuy thần nữ ở ngoài cung nhưng cũng biết hiện giờ chỉ có Tuyên Quý phi cạnh tranh với nương nương, mà nàng ta và Hoàng thượng là biểu huynh muội, nương nương không thể động đến nàng ta. Mà thần nữ mang thân phận đích nữ An Quốc công, lại là muội muội của Tiên Hậu, thân phận như vậy mới có thể chống lại nàng ta.” Dừng một chút, ý vị sâu xa: “Mà vừa lúc nương nương cần thân phận của thần nữ.”
“Nếu không, thần nữ sẽ không thuận lợi vào cung như thế. Người trong cung có lẽ khá kiêng dè thần nữ, cho nên trước kia đều sẽ nghĩ cách cản ta ở cửa thành. Thế nhưng tối qua thần nữ nhận được một phong thư, có người thông báo thần nữ có thể thuận lợi vào cung tham yến. Thần nữ nghĩ tới nghĩ lui, thư đó là do nương nương người viết.”
Mạch Ca nhấp ngụm trà, chậm rãi cười: “Ngươi yên tâm, mấy ngày nữa thánh chỉ sắc phong sẽ đưa đến phủ.”
Nàng ta cũng mỉm cười: “Có nương nương giúp đỡ, thần nữ nhất định sẽ giúp người diệt trừ Tuyên Quý phi.”
4. Xấu mặt
Ít ngày nữa sẽ diễn ra lễ sắc phong Chiêu viện, ban phong hào là Trân cho An Đại Thanh, dọn đến Trường Ninh cung ngay trong ngày.
Tuyên Quý phi biết được thì phát giận lớn trong tẩm điện. Tuy phân vị Trân Chiêu viện không so được với nàng ta nhưng lại hơn cái phong hào. Chỉ một chữ Trân, có ý coi như trân bảo, xưa nay Hoàng thượng rất ít dùng chữ này, Trân Chiêu viện có được nó có thể thấy được không tầm thường.
Tuyên Quý phi sao có thể không tức giận?
Ngày ấy mùng 1 Tết, các tiểu chủ sớm đã ở Phượng Nghi cung chờ Hoàng thượng đến. Vì đó là ngày đầu tiên trong năm, đợi Hoàng thượng kết thúc đại hội ở tiền triều, toàn bộ nữ tử hậu cung sẽ phải chúc tết Hoàng thượng. Nhưng lại thiếu duy nhất Trân Chiêu viện chậm chạp không đến.
Lúc đó, các phi tần đã hành lễ xong, Hoàng thượng cũng sôi nổi ban thưởng xong. Khi mọi người đều đang bàn tán Trân Chiêu viện không biết lễ nghĩa, lúc này nàng mới khoan thai tiến đến. Khi nàng đang chúc tết bệ hạ, ngoài điện tuyết trắng bay xuống rào rạt, trông rất đẹp mắt.
Chỉ một màn này, mọi người đều bắt đầu nhỏ giọng thì thầm. Điềm lành tuyết rơi ngày mùng 1 xuất hiện, mà tuyết lại rơi đúng lúc nàng ta vừa tới, chẳng lẽ nàng ta có tướng quý nhân?
Giữa lúc nghi hoặc, nàng đã đến trong viện, mỹ nhân dung nhan khuynh thế, má lúm đồng tiền như hoa, xoay tròn nhảy lên, tay áo phất phơ như làn nước, dáng điệu lả lướt uyển chuyển thế gian hiếm có. Nàng vừa múa, vừa hát một khúc “Tương tư phú”, tiếng ca du dương uyển chuyển đến mức có thể dẫn dụ một đám chim tước bay tới đậu trên tường điện, đồng loạt hót vang.
Giai nhân trước mắt uyển chuyển nhẹ nhàng mỹ lệ, chim tước đua tiếng, mỉm cười múa một điệu kinh thế tuyệt diễm, phía sau là bông tuyết bay bay, làm kinh động mọi người.
Mấy tiểu chủ phía sau nhỏ giọng kinh hô: “Trời ơi, đây là trăm chim hướng về phượng hoàng, vô cùng may mắn!”
“Chỉ từng nghe mỹ nhân chim sa cá lặn, còn chưa từng thấy ai hát một khúc có thể dẫn dụ bầy chim, nàng... thật sự khó lường!”
Hoàng thượng vốn tức giận vì nàng đến trễ, bây giờ bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc đến ngây người, vẻ mặt dịu lại: “Mỗi lần nàng xuất hiện đều có thể làm cho trẫm kinh ngạc, lần này không phạt nàng, lần sau không được vậy nữa.”
Trân Chiêu viện dịu hiền đáp lại: “Vâng.”
Tuyên Quý phi ở một bên lầm bầm: “Đúng là hồ ly tinh, đầy mùi lẳng lơ.” Nhưng nàng ta vừa dứt lời, đàn chim đột nhiên tràn về phía nàng ta, không đợi nàng ta hiểu ra, một đống phân chim đã rơi xuống đỉnh đầu. Nàng ta sợ tới mức mặt hoa biến sắc, liên tục kêu lên sợ hãi.
Cung nhân vội tiến đến phủi cho Tuyên Quý phi nhưng rất nhiều phân chim đã dính ướt tóc rồi, mùi hôi khó ngửi. Toàn bộ chúng phi không tự giác cách xa nàng ta một chút, đến Hoàng thượng cũng nhíu chặt mày kiếm, vừa rồi không phải hắn không nghe thấy lời Tuyên Quý phi nói. Nếu nói người làm, trời đang nhìn, thì đây chắc là trừng phạt dành cho nàng ta.
Hắn lười nhìn nàng ta, chỉ trầm giọng ra lệnh: “Còn không nhanh về cung tẩy rửa đi.”
“Biểu ca... Thần thiếp bị ấm ức như vậy, trong lòng không phục!” Giọng Tuyên Quý phi hờn dỗi, nhưng vẻ mặt lại phẫn nộ khó coi. Ở đây bao nhiêu người nhìn nàng ta chê cười, nếu không nói cho hả giận, sau này nàng ta nào còn chỗ đặt chân trong cung?
Nàng ta cởi áo ngoài ra, lại lấy trường kiếm trong tay thị vệ trong viện muốn chém giết đàn chim nhưng lại bị Lý Hỉ bên cạnh Hoàng thượng kịp thời ngăn lại: “Quý phi nương nương, tuyệt đối không thể!”
“Sao? Đến quyền xử lý đám chim này bổn cung cũng không có à?”
Mặt Lý Hỉ lộ vẻ khó xử: “Quý phi nương nương, không nói đến đây là trăm chim hướng phượng, trời giáng điềm lành, há có thể giết? Chỉ nói đến những dịp như hôm nay không hợp sát sinh, Quý phi nương nương nghĩ lại!”
Trân Chiêu viện cũng nói: “Chim lành rơi vàng, mười năm khó gặp, Quý phi nương nương được chim lành lựa chọn, đại phú đại quý!” Nghe tới lời này, mấy tiểu chủ phía sau không nhịn được mà cười ra tiếng.
Tuyên Quý phi vốn oán giận, thấy nàng ta cười nhạo mình, cuối cùng thẹn quá hóa giận, chửi ầm lên: “Có phải ngươi làm không? Nhưng con chim này không thể nào tự bay đến, chính ngươi là yêu nữ, hồ ly tinh! Rốt cuộc ngươi đã sử dụng yêu thuật gì, nói mau!”
Nàng ta giơ kiếm muốn đi về phía Trân Chiêu viện thì bị thái giám phía sau Trân Chiêu viện ngăn lại. Thái giám kia đoạt lấy kiếm của Tuyên Quý phi ném mạnh xuống đất.
Hành động này của Tuyên Quý phi, nước đổ đi khó hốt lại.
Hoàng thượng giận dữ, lấy lý do Tuyên Quý phi không thận trọng giáng nàng ta xuống làm Quý tần, giáng liền 3 cấp.
“Biểu ca! Hoàng thượng! Thần thiếp sai rồi!” Nhưng bất kể nàng ta xin tha thế nào, ý Hoàng thượng đã quyết, cuối cùng còn cấm túc nàng ta, để nàng ta ở tẩm cung tỉnh người ra.
Sau khi mọi người tan đi, Mạch Ca nhìn bóng lưng Trân Chiêu viện cười nhạt. Không phải nàng không rõ, vừa rồi tiếng ca của Trân Chiêu viện chính là một ám hiệu, rất nhiều người nuôi chim chuyên lấy âm thanh để huấn luyện đàn chim. Trân Chiêu viện quanh năm suốt tháng luyện tập ở trong phủ, đàn chim ở trong phủ nàng ta theo tiếng hát mà đến, phân chim cũng là nàng ta dùng âm thanh để sai khiến.
Về phần tuyết rơi, chắc hẳn đêm qua nàng ta đã tìm Khâm Thiên giám xem xét thiên văn khí tượng, biết được hôm nay sẽ có tuyết rơi cho nên mới canh chuẩn giờ mà đến.
Mai Tâm lo lắng sốt ruột: “Nương nương, tuy rằng nàng ta thay chúng ta xử lý Tuyên Quý tần nhưng nô tì luôn cảm thấy Trân Chiêu viện này không có ý tốt. Người nói nàng ta có trở mặt đối phó chúng ta không?”
Vẻ mặt Mạch Ca trở nên phức tạp: “Đến ngươi cũng nhìn ra nàng ta không bình thường. Điều ta lo lắng nhất chính là dã tâm của nàng ta quá lớn, mà ta không khống chế được nàng ta.” Đột nhiên nhớ tới thái giám bên cạnh Trân Chiêu viện, trên cổ vẫn luôn quấn một mảnh vải, không khỏi hỏi đến: “Nhưng mà Mai Tâm à, sao ta chưa từng thấy thái giám bên cạnh Trân Chiêu viện vậy?”
Mai Tâm “À” một tiếng, giải thích: “Người nói Triệu công công à, nghe nói là Trân Chiêu viện chọn, trước kia bị đâm vào cổ nên biến thành người câm, cho nên vẫn luôn quấn vải trắng.”
Mạch Ca gật đầu: “Ta luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng lại không nói rõ được.”
5. Dẫn sói
Trong cung lưu truyền lời đồn rằng Trân Chiêu viện là quý nữ trời giáng, nhất thời tất cả coi nàng ta như thần, người nịnh bợ nàng ta nối liền không dứt, Trường Ninh cung trở thành cung điện chạm tay là bỏng nhất. Mà trước cửa Vĩnh Phúc cung lại dần tiêu điều, những người a dua trước kia đều chuyển sang Trường Ninh cung.
Mà tốc độ Trân Chiêu viện đối phó Tuyên Quý tần lại cực nhanh, ngay hôm Tuyên Quý tần hết kỳ cấm túc, có cung nhân đến Vĩnh Phúc cung truyền lời, nói là Trân Chiêu viện cố ý mời Tuyên Quý tần đến Ỷ Mai viên ngắm mai, đồng thời nhận lỗi.
Tất nhiên Tuyên Quý tần đi, vốn định mắng nàng ta một phen, mà khi hai người dạo bộ đến bên hồ nước, Trân Chiêu viện cố ý chọc giận Tuyên Quý tần. Tính tình Tuyên Quý tần vốn nóng nảy, duỗi tay tát nàng ta một cái, ai ngờ Trân Chiêu viện trượt chân, vô ý ngã xuống nước.
Vào đông, nước hồ lạnh như hầm băng, một màn kia đúng lúc bị Hoàng thượng đi qua bắt gặp. Đến khi cung nhân cứu Trân Chiêu viện lên, nàng ta đã lạnh đến mức hôn mê. Hoàng thượng giận dữ, trách Tuyên Quý tần là độc phụ rắn rết, thu hồi phong hào và phân vị Quý tần, đày vào lãnh cung.
Lần này, từ Tuyên Quý phi phong quang vô hạn trước kia giờ đã không còn ngày xuất đầu.
Mà Trân Chiêu viện sốt cao chậm chạp không lùi, trong lúc mê man, nàng ta túm chặt tay Hoàng thượng, sợ hãi nỉ non: “A tỷ, ta sợ, trong cung thật đáng sợ... A tỷ, muội rất nhớ tỷ...”
Hoàng thượng không đành lòng ngăn lại, đành tùy ý nàng ta nắm lấy tay mình, phút cuối còn trấn an: “Đừng sợ, trẫm sẽ thay Hoài Doanh bảo vệ nàng.”
Từ đó liên tục ba ngày, Hoàng thượng đều đến Trường Ninh cung.
Khi Mạch Ca nghe tin thì chỉ cười khẩy trong lòng. Vẫn là lần đầu tiên nghe nói quan hệ của An Đại Thanh và An thị có thể thân như tỷ muội, lời này chỉ có thể lừa Hoàng thượng. Có ai không biết năm đó An thị vào Đông cung, An Đại Thanh nổi trận lôi đình ở trong phủ. Nàng ta mới là đích nữ, bỗng chốc địa vị ở dưới một thứ nữ, sao nàng ta nuốt trôi cơn tức này?
“Mai Tâm, mấy ngày này ngươi quan sát Trường Ninh cung cho ta, cho dù có động tĩnh gì cũng phải bẩm báo với ta.” Nàng vừa căn dặn xong, cung nhân đã tới bẩm rằng thị vệ Lưu Thanh cầu kiến. Nàng gật đầu, ý bảo để hắn tiến vào.
Lưu Thanh này không phải người ngoài, chính là đường đệ của chủ nhân thân thể Mạch Ca này. Lúc trước Thục phi ra sức chứng minh Mạch Ca là giả, tàn nhẫn giết hại người nhà Mạch Ca. Tuy bọn họ không phải cha mẹ ruột của Mạch Ca nhưng cũng là ân nhân của nàng, nàng phải báo đáp Lưu gia.
Cho nên nàng sai người đón đường đệ vào kinh, cũng kiếm một chức thị vệ trong cung cho hắn.
Lưu Thanh cung kính mà quỳ xuống với nàng: “Nô tài bái kiến Thần Phi nương nương.”
Mạch Ca vội bảo hắn đứng dậy, quan tâm hỏi: “Đệ ở trong cung đã quen chưa? Nếu có chỗ nào không tiện, cứ tới tìm ta.”
“Nô tài đa tạ nương nương đã quan tâm, nếu không có nương nương, mấy đời nô tài cũng không có được công việc tốt như vậy. Về sau nương nương có chỗ nào cần đến nô tài, nô tài dù có rơi vào dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ.”
Đang nói, Mai Tâm bưng trà đi vào từ ngoài điện, tầm mắt hai người giao nhau, mặt trở nên đỏ bừng, cả hai nhanh chóng cúi đầu. Khóe môi Mai Tâm còn mang ý cười ngượng ngùng.
Mạch Ca nhìn ở trong mắt, cô gái nhỏ này đang mang lòng xuân.
“Được rồi, ta thấy hôm nay đệ tới là để gặp người khác, ta cho phép, đệ dẫn Mai Tâm đến Ngự Hoa viên dạo đi.”
Mặt Mai Tâm lại càng đỏ hơn, thẹn thùng nói: “Nương nương...” Lưu Thanh lại cảm kích cúi đầu lần nữa, đứng lên kéo tay nàng chạy ra ngoài.
Nhìn bóng dáng họ đi xa, Mạch Ca rơi vào trầm tư.
Từ khi Tử Quyên đi, nàng âm thầm thề nhất định phải bảo vệ tốt người bên cạnh mình. Hiện giờ đối với nàng mà nói, Mai Tâm và Lưu Thanh đều là người thân, nàng không thể để bọn họ chịu bất cứ tổn thương gì.
Vĩnh viễn không thể.
6. Lạnh lòng
Nhưng mấy ngày sau, Trân Chiêu viện đã hướng thế công về phía Mạch Ca.
Sáng sớm ngày hôm đó, khi các cung nhân đang chuẩn bị quét tước Ngự Hoa viên, họ phát hiện được một thi thể cung nữ không một mảnh vải ở sau núi giả, trên người lốm đốm dấu vết, không thể nghi ngờ chính là chịu nhục đến chết. Ngự y rất nhanh đã chạy tới, kết quả nghiệm thi quả không ngoài dự đoán.
Việc này kinh động đến Hoàng thượng, mặt rồng tức giận, dưới chân thiên tử mà lại phát sinh chuyện táng tận lương tâm đến mức này, hạ lệnh nhất định phải tra ra thủ phạm.
Mọi người đều hoảng hốt lo sợ, hai mắt nhìn nhau. Trong cung ngoài Hoàng thượng ra thì là thái giám, thái giám không phải nam nhân, không thể là hung thủ, vậy rốt cuộc là ai?
Cũng đúng lúc này, có người tìm được một tấm lệnh bài cấm vệ ở gần đó, vội tra xem ai là người đánh rơi. Có thế nào Mạch Ca cũng không ngờ được sẽ tra đến người Lưu Thanh. Rất nhanh lại chứng thực được, tối hôm qua đến phiên Lưu Thanh canh gác ở Ngự Hoa viên, đồng bạn của hắn cũng nói Lưu Thanh uống say, giữa đường rời đi một lúc, hoàn toàn không ngờ tới là làm việc cẩu thả.
Cung nữ kia đi ra ngoài hứng sương, nhất định là Lưu Thanh men say phát tác, thấy sắc nảy lòng tham.
Sau khi Lưu Thanh bị giải đến, chỉ thề thốt phủ nhận, nói bản thân tuyệt đối không làm chuyện dâm loạn, cũng phủ nhận bản thân uống rượu, còn nói bản thân uống trà xong thì choáng đầu, hôn mê, khiến đồng bạn hiểu lầm là hắn say rượu.
Nhưng hiện tại người hắn đầy mùi rượu, Hoàng thượng lại không nghe hắn giải thích, lập tức hạ lệnh kéo ra ngoài chém đầu.
Mạch Ca gấp đến độ cuống quít quỳ xuống: “Hoàng thượng chậm đã, trong đó có rất nhiều điểm đáng ngờ, thần thiếp khẩn cần Hoàng thượng điều tra rõ một lần nữa.” Mai Tâm cũng khóc lóc cầu xin: “Nô tì tin tưởng Lưu thị vệ, huynh ấy tuyệt đối không phải người như vậy.”
Trân Chiêu viện cũng nói: “Thần thiếp tin tưởng đường đệ của Thần Phi nương nương tuyệt đối sẽ không như vậy.”
Lời này nghe như là cầu xin thay Mạch Ca, nhưng Mạch Ca biết rõ nàng ta cố ý làm thế. Hoàng thượng vốn không thích quan hệ bám váy, cứ như vậy, Mạch Ca sẽ gặp phải một trận mưa rền gió dữ.
Quả nhiên, Hoàng thượng khó tin hỏi nàng: “Đường đệ?”
Vẻ mặt Mạch Ca bình tĩnh, giọng nói thản nhiên: “Đệ ấy là đúng là đường đệ của thần thiếp. Nhưng dù thân phận của đệ ấy là gì, thần thiếp đều có lý do tin rằng chuyện phía sau tuyệt đối không đơn giản như vậy.”
Nhưng Hoàng thượng đã không muốn nghe, giọng nói pha lẫn phẫn nộ và bất mãn: “Trẫm vẫn luôn tin tưởng nàng vô điều kiện, dung túng nàng, thiên vị nàng, trẫm cho rằng nàng không giống người khác, sẽ không bao che người phạm tội không thể dung tha như vậy. Thần Phi, nàng thật sự làm trẫm thất vọng!”
“Mặc kệ Hoàng thượng hiểu lầm thần thiếp thế nào, thần thiếp vẫn muốn thay đệ ấy xin Hoàng thượng thư thả 3 ngày, nếu 3 ngày sau đệ ấy thật sự có tội, thần thiếp cam nguyện nhận cái chết cùng đệ ấy!”
“Nương nương!”
“Nương nương!”
“Nàng!”
Mai Tâm, Lưu Thanh và Hoàng thượng, ba người đồng thời kinh ngạc hô lên, đặc biệt là Hoàng thượng. Hắn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào Mạch Ca, giọng điệu hơi dịu lại: “Chuyện này không còn đường sống, từ trước đến nay trẫm công tư phân minh, hắn phải bị chém đầu. Nhưng niệm tình hắn là người thân của nàng, trẫm thư thả đến buổi tối hành hình, cho nàng tiễn hắn đoạn đường cuối cùng.”
Giống như một lưỡi dao sắc bén tức khắc đâm mạnh vào tim nàng, đau đến chết đi sống lại.
Nàng không muốn khuất phục như vậy, quỳ gối trước Cần Chính điện cầu xin hắn thu hồi mệnh lệnh đã ban. Nhưng Hoàng thượng không gặp nàng, mặc cho nàng quỳ bao lâu, việc này đã đi đến kết cục cuối cùng. Trên trời không biết đã đổ mưa từ lúc nào, nước mưa lạnh lẽo làm váy áo nàng ướt đẫm, lạnh đến thấu xương, nhưng lại thua xa lạnh lẽo đau đớn nơi đáy lòng.
“Nương nương, về thôi.” Mai Tâm cắn răng nói, nước mắt lại liên tục rơi.
Sắc mặt Mạch Ca tái nhợt, rất lâu sau mới đứng lên, nhìn thật sâu đại điện sau tấm biển, xoay người rời đi. Mai Tâm đỡ nàng, gian nan đi về phía nhà lao. Cách giờ hành hình chỉ còn nửa canh giờ, hiển nhiên Lưu Thanh đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ cái chết, thấy hai người đến, vội trấn an hai người.
“Nương nương, nô tài có chết cũng không sao, ngài tuyệt đối đừng vì nô tài mà ghi hận với Hoàng thượng, nô tài không đáng.”
Mạch Ca vô cùng tự trách, nếu không phải mình đón hắn vào cung, hắn còn có thể sống yên ổn ngoài cung. Nàng cho rằng bản thân giúp hắn làm rạng danh dòng tộc nhưng lại chính nàng đẩy hắn vào cái chết, nàng vốn có lỗi với một nhà Mạch Ca, hiện giờ lại nợ Lưu gia một mạng người.
Nàng lau nước mắt, trịnh trọng nói: “Dù ta phải liều cái mạng này cũng sẽ trả lại sự trong sạch cho đệ.”
Lưu Thanh kể lại một lượt sự tình tối hôm qua, hắn chỉ nhớ sau khi uống trà thì đầu vô cùng đau, cho nên muốn trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng đi đến Ngự Hoa viên thì hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh dậy vào buổi sáng hôm sau, hắn phát hiện trên người toàn là mùi rượu, cả lệnh bài cũng vô cớ mất tích.
Mạch Ca gật đầu, quay người, để lại Mai Tâm một mình nói chuyện với hắn. Mai Tâm khóc đến mức thở hổn hển, chỉ nắm chặt tay, nói không nên câu. Mãi đến khi người áp giải tiến đến chấp hình, nàng mới thê lương kêu ra tiếng, sống chết không cho người nào mang hắn đi: “Các ngươi đừng động vào huynh ấy! Đừng động vào huynh ấy!”
Người cầm đầu nói một câu: “Đắc tội”, ngăn Mai Tâm lại, nhanh nhẹn đưa Lưu Thanh ra cửa lao.
Lưu Thanh giãy giụa quay đầu, lớn tiếng dặn dò: “Mai Tâm, nàng nhất định phải sống thật tốt, dù không có ta bên cạnh, nàng cũng nhất định phải sống thật vui vẻ, nhất định!”
Rốt cuộc Mai Tâm không cầm cự nổi nữa, choáng váng ngã xuống.
7. Say rượu
Mà trong Cần Chính điện, quân vương ngồi trước long án, mày kiếm nhíu chặt, mới vừa nhấc bút định làm việc lại đặt bút xuống. Tâm trạng bực bội, hắn đi đi lại lại trong đại điện. Rất nhanh đã thấy Lý Hỉ nâng đồ ban thưởng quay lại, hắn không vui hỏi: “Nàng vẫn không chịu nhận sao?”
Lý Hỉ thật cẩn thận, sợ chọc giận long uy: “Bẩm Hoàng thượng, Thần Phi nương nương chỉ nhất thời suy nghĩ không thông, đợi mấy ngày nữa chắc chắn sẽ tự mình bồi tội với Hoàng thượng.”
“Suy nghĩ không thông?” Thiên tử vung tay hất hết đồ ban thưởng xuống đất: “Nàng nghĩ cái gì mà không thông? Chẳng lẽ muốn trẫm thay nàng bao che cho một người như vậy? Thiên hạ sẽ nhìn trẫm thế nào đây? Trẫm luôn cho rằng nàng là người hiểu trẫm nhất, nhưng hiện giờ mới phát hiện, nàng chẳng qua chỉ giống người khác, cố ý lấy lòng nịnh hót, mưu lợi cho gia tộc mình. Ngươi nói xem, rốt cuộc nàng ấy nghĩ gì mà không thông?”
Lý Hỉ nơm nớp lo sợ, đang không biết trả lời thế nào thì ngoài cửa truyền đến giọng nói mềm mại, là Trân Chiêu viện.
Hoàng thượng không vui: “Nàng tới làm gì?”
“Thần thiếp biết Hoàng thượng phiền lòng vì chuyện Thần Phi nương nương, cố ý mang theo rượu ngon, một say giải ngàn sầu.” Thấy Hoàng thượng muốn mở miệng từ chối, nàng ta lại nói: “Hoàng thượng cũng là người phàm, cũng có thất tình lục dục, nếu không thể giải quyết sẽ ảnh hưởng đến đại sự tiền triều. Bên nào nặng, bên nào nhẹ, Hoàng thượng rõ nhất. Huống chi Lý công công không hiểu tình ái, Hoàng thượng nói cho hắn nghe không bằng nói với thần thiếp, thần thiếp nguyện làm người để Hoàng thượng giãi bày hết nỗi lòng.”
Lý Hỉ lui ra ngoài đúng lúc, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trân Chiêu viện rót một chén rượu đưa cho Hoàng thượng, có lẽ rượu thật sự có thể giải sầu, Hoàng thượng uống liên tiếp năm sáu chén xuống bụng. Hắn có hơi say, miệng lầm bầm nói: “Ta... Ta giao toàn bộ trái tim cho nàng ấy, sao nàng ấy có thể... có thể không hiểu cho ta?” Dứt lời, hắn lại uống cạn bầu rượu, cuối cùng ngủ say.
Trân Chiêu viện thâm tình mà nhìn Đế vương trẻ tuổi trước mắt, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt cao quý lại trắng trẻo của hắn, giống như món đồ quý không nỡ buông tay. Bảy năm, nàng chậm hơn An thị bảy năm mới có thể có được hắn. Vì hắn, cả ngày nàng ta nhốt bản thân ở trong phòng, nghiên cứu các loại tài nghệ, chính vì ngày hôm nay.
Nàng ta cởi áo ngoài ra, đôi tay cuốn lấy cổ hắn, thì thầm bên tai hắn: “Từ nay về sau, để ta trở thành nữ nhân xứng đôi nhất bên người chàng.”
Hôm sau, Hoàng thượng thấy Trân Chiêu viện bên cạnh, đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó hối hận thở dài, việc đã đến nước này, cũng không thể không gánh trách nhiệm, cuối cùng mở miệng: “Trẫm sẽ tấn phong nàng làm Trân Phi, nàng cứ nghỉ ngơi đi.”
Trân Chiêu viện nắm lấy tay hắn: “Hoàng thượng, thần thiếp biết người mà ngài để ý nhất là Thần Phi, đều nói nữ nhân hiểu nữ nhân nhất, lúc này Thần Phi đang nổi nóng, bất kể Hoàng thượng đưa cái gì nàng ấy cũng sẽ từ chối, chi bằng để nàng ấy chủ động tới tìm ngài.”
“Nàng có ý gì?”
“Trong lòng Thần Phi cũng có Hoàng thượng, cho nên chỉ cần khiến nàng ấy ghen, không phải nàng ấy sẽ ngoan ngoãn đến xin Hoàng thượng thông cảm sao? Thần thiếp chỉ mong Hoàng thượng vui vẻ, cho nên nguyện ý cùng Hoàng thượng diễn một màn này.”
Hoàng thượng nghe vậy, trái lại cũng cảm thấy có vài phần đạo lý. Từ trước đến nay Mạch Nhi của hắn như gió xuân, không nhanh không chậm, nếu thật sự có thể nhìn xem lòng nàng có để ý đến hắn hay không, hắn nguyện ý thử một lần.
Lần này, Hoàng thượng ngủ lại Trường Ninh cung liên tiếp hai tối, sênh ca không dứt, tiếng đàn lượn quanh.
8. Phục sủng
Nhìn thấy Trân Phi dần chiếm cứ trái tim Hoàng thượng, Mai Tâm nóng vội, nếu cứ như thế chẳng những chủ tử mất sủng, thậm chí đến oan khuất của Lưu Thanh cũng không thể rửa sạch.
“Nương nương, chúng ta không thể ngồi chờ chết nữa, người vẫn nên nhanh chóng hòa giải với Hoàng thượng đi, chỉ cần người chịu nhận thua, ít nhất có thể trở lại như trước đây. Tinh thần ý chí người còn sa sút như vậy, khi nào thù của A Thanh mới báo được?”
Mạch Ca đã hai ngày không uống một giọt nước, lòng nàng tràn đầy áy náy, chỉ cần nhắm mắt lại trong đầu đều là dáng vẻ của Lưu Thanh. Hắn còn trẻ tuổi, là nam đinh còn sót lại của Lưu gia, hiện giờ cũng vì nàng mà chặt đứt hy vọng.
Mai Tâm còn khó chịu hơn nàng, nhưng nàng ấy lại sáng suốt hơn nàng. Đúng vậy, buông bỏ không những không thể báo thù cho Lưu Thanh, thậm chí đến bản thân mình cũng phải thất sủng. Nàng không khỏi sờ sờ bụng nhỏ, nói với Mai Tâm: “Mau hầu hạ ta trang điểm thay quần áo.”
Nàng cần phải tỉnh táo lại, biết rõ người đứng sau là Trân Phi nhưng lại không có chứng cứ. Đêm đó ngoại trừ Lưu Thanh một mình đi qua Ngự Hoa viên thì không còn thị vệ nào rời cương vị. Nhưng nếu không phải thị vệ thì còn nam tử nào nữa?
Trừ khi hậu cung này ẩn giấu một nam tử.
Buổi sáng, Mai Tâm mời ngự y đến, nói là những ngày gần đây thân thể chủ tử không khỏe. Ngự y vừa bắt mạch thì vẻ mặt kinh hãi, liên tục chúc mừng, nói là nàng đã có thai hơn một tháng rồi mau chóng đi bẩm báo cho Lý Hỉ.
Hoàng thượng vừa hạ triều thì nghe được tin mừng, đang định đi vòng đến Hàm Phúc cung thì phát hiện Mạch Ca đang chờ hắn ở Cần Chính điện, lại càng vui sướng vạn phần.
Hôm nay Mạch Ca không giống mọi ngày, khác với vẻ đẹp thanh lệ ngày thường, nàng mặc áo khoác màu xanh biếc, bên dưới mặc một chiếc váy lụa màu hoa mai, giữa trán là hoa như ý lộng lẫy quyến rũ, một đôi trâm khảm bảo thạch đỏ điểm xuyết trân châu, càng bật lên vẻ đẹp động lòng người của nàng.
Hắn không khỏi nhìn đến ngẩn ngơ, ôm chặt lấy nàng từ phía sau, kích động mà nói: “Mạch nhi, là ta không tốt, ta không nên đối xử với nàng như vậy, chúng ta vẫn như trước kia, được không?”
Mạch Ca nở nụ cười, xoay người: “Hoàng thượng nói gì vậy, thần thiếp chưa từng oán giận ngài.”
Hoàng thượng muốn nói lại thôi: “Thật ra Lưu Thanh kia, trẫm...”
Mạch Ca không muốn nhắc đến chuyện này, phủ môi lên vuốt ve hồi lâu mới nói: “Hoàng thượng đã nói, chuyện quá khứ cứ để nó qua đi.”
Thần Phi phục sủng, càng nổi bật hơn lúc trước. Khiến người ta đố kỵ đó là Hoàng thượng tự mình bế nàng từ Cần Chính điện trở lại Hàm Phúc cung. Đây là vinh quang nữ tử hậu cung chưa từng có, trong lòng phi tần tiểu chủ không chỗ nào là không chua chát.
Về phần Trân Phi, Hoàng thượng đã sớm quên ở chín tầng mây, mặc cho nàng ta gọi chim dẫn bướm thế nào cũng đều không vãn hồi được lòng quân.
9. Không trinh
Hoàng thượng ở lại mãi đến sau giờ ngọ mới rời đi, phút cuối còn để lại rất nhiều ban thưởng, có thể thấy được mức độ vinh sủng. Mai Tâm cực vui mừng: “Nương nương, Hoàng thượng cưng chìu người như thế, chỉ cần người thổi gió bên gối một chút, nhất định vụ án của A Thanh có thể tra kỹ lại.”
Mạch Ca thở dài, lắc đầu. Không phải nàng chưa từng nghĩ tới mà là ý Hoàng thượng đã quyết thì khó thay đổi. Nếu muốn báo thù, nhất định phải dựa vào bản thân nàng.
Hồi lâu, ánh lạnh trong mắt nàng chợt lóe, ý cười thoáng qua: “Một chiêu mượn đường diệt Quắc của Trân Phi thật là giỏi, lợi dụng ta để loại bỏ Tuyên Quý phi, hiện giờ lại muốn tranh đoạt sủng ái của Hoàng thượng. Dã tâm nàng ta đã lớn như vậy, ta cũng nên đối đãi nàng ta thật tốt mới được.”
“Nương nương định...”
“Gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng. Trò hay tiếp theo này, không có vai chính của nàng ta thì làm sao tròn vở diễn được?”
Đêm đó, Mạch Ca đến Cẩm An miếu cầu phúc cho đứa nhỏ trong bụng nhưng trên đường trở về, nàng gặp phải một người áo đen hành thích. Thích khách kia dõng dạc nói muốn tính mạng của Mạch Ca, may mà thị vệ đến kịp thời, nhưng lại để cho thích khách nhân cơ hội chạy trốn.
Lúc đó trời vừa đổ mưa, chân thích khách kia dính bùn đất nên để lại một hàng dấu chân, cuối cùng biến mất trước cửa Trường Ninh cung. Bọn thị vệ không dám xông thẳng vào nên vội đi xin chỉ thị của Hoàng thượng. Mặt rồng tức giận, dẫn theo người đá văng cửa cung.
Nhưng trong mắt Trân phi tràn đầy khó hiểu, không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì. Hiện giờ dấu chân đều ở đây, mặc cho nàng ta kêu oan thế nào Hoàng thượng cũng không tin. Nhưng Mạch Ca lại giải thích thay nàng ta: “Hoàng thượng, chắc chắn ngài oan uổng Trân Phi rồi, người hành thích rõ ràng có giọng nam trầm khàn, Trường Ninh cung này ngoài cung nữ ra thì là thái giám, sao lại có nam tử chứ?”
Sắc mặt Trân Phi lập tức trắng bệch.
Dường như Hoàng thượng cũng chú ý tới vẻ bất an của nàng ta, một loại dự cảm không lành nổi lên trong lòng, giận dữ hỏi: “Nam tử gì! Sao Trường Ninh cung này lại có nam tử?”
Lý Hỉ vẫn luôn đứng bên cạnh đột nhiên do dự, ngập ngừng nói: “Nô tài... Thật ra nô tài có một chuyện... vẫn chưa báo cáo... Nô tài sợ... sợ sau khi Hoàng thượng biết được...”
Sắc mặt Hoàng thượng vô cùng khó coi: “Mau nói!”
Lý Hỉ vẫy tay, rất nhanh đã có tiểu cung nữ nâng một chiếc khăn trải giường đến, đó rõ ràng là khăn trải giường đêm đó Trân Phi thị tẩm: “Mỗi một vị nương nương sau khi mới thị tẩm xong, nô tài đều đưa khăn trải giường đến ghi danh ở Nội Thị giám, nhưng chỉ có ngày đó, Phùng ma ma kiểm tra nói... nói trên khăn trải giường là máu thỏ! Lúc ấy nô tài bị dọa sợ, lại âm thầm bảo ngự y kiểm tra, đúng thật là máu thỏ. Nô tài không dám nói, đành phải giữ lại khăn trải giường.”
“Ngươi nói cái gì!” Tiếng động lôi đình phát ra từ miệng Hoàng thượng, hắn bóp chặt cổ Trân Phi: “Ngươi dám lừa trẫm!”
Trân Phi bị bóp cổ đến thở không nổi, gian nan nói: “Thần thiếp... Không có, thần thiếp chỉ có... duy nhất một người đàn ông... Hoàng thượng! Đó... đó nhất định là... có người hãm hại thần thiếp!”
Hoàng thượng nào còn nghe nàng ta biện minh, giận dữ hét: “Lục soát cho trẫm!”
Các cung nhân nối đuôi nhau mà vào nhưng lục tung toàn bộ Trường Ninh cung cũng không có bất cứ bóng dáng nam tử nào. Đang lúc không có kết quả, một tiểu thái giám Trường Ninh cung quỳ xuống mặt đất, run run nói: “Nô tài... nô tài từng thấy Triệu công công có thể nói, hơn nữa... hơn nữa bỏ mảnh vải trên cổ hắn xuống, có hầu kết!”
Triệu công công, đó là thái giám quản sự Trường Ninh cung cả ngày đi theo phía sau Trân Phi. Mà thái giám căn bản không có hầu kết.
Lời này vừa nói ra, mấy cung nhân bèn muốn tiến lên bắt lấy hắn, ai ngờ hắn võ thuật cao cường, rất nhanh đã đánh ngã bọn họ. Lý Hỉ hô to cứu giá, bọn thị vệ lập tức kéo đến vây quanh, cho dù bản lĩnh hắn cao cường cũng không thắng nổi mấy chục người.
Lý Hỉ tiến lên, kéo mảnh vải trên cổ hắn xuống, quả nhiên có hầu kết. Nam tử kia lại sảng khoái lớn tiếng nói: “Ta đúng là không phải thái giám, nhưng ta và Trân Phi nương nương hoàn toàn trong sạch, căn bản không có bất cứ quan hệ xấu hổ gì.”
Mai Tâm vội ép hỏi hắn: “Cung nữ chịu nhục đến chết có phải ngươi làm không? Tuy ngươi bỏ thuốc mê vào nước trà của hắn, phá hủy chứng cứ nhưng ta đã tìm được lá trà, bên trong trộn lẫn thuốc mê. Hắn uống trà xong thì đã sớm không còn tri giác, làm sao có thể hại người nữa? Nhưng còn ngươi, ta hỏi thăm hướng đi của ngươi đêm đó, giờ Tý ngươi đi qua Ngự Hoa viên. Mau nói, có phải ngươi hay không?”
“Là ta thì thế nào? Đúng là ta làm. Thần Phi cản đường của Trân Phi nương nương, ta phải dọn dẹp chướng ngại vật thay nàng ấy. Ta từng thề bảo vệ nàng ấy cả đời, cho nên ta âm thầm lừa nàng ấy tịnh thân vào cung, nàng ấy hoàn toàn không biết gì!”
Nhưng rất nhanh đã có người điều tra bẩm báo lên Hoàng thượng. Nam tử họ Triệu kia là thanh mai trúc mã của Trân Phi, cùng nhau lớn lên, vốn là gia phu phủ Quốc công, vì một lần Trân Phi bị sơn tặc bắt đi, là hắn một thân một mình cứu nàng ta ra, hai người trai đơn gái chiếc ở cùng nhau một đêm.
Chứng cứ như vậy, bất cứ nam nhân nào đều không thể chịu đựng nổi, huống chi là đương kim thiên tử.
Ngay sau đó Trân Phi bị mang vào tẩm điện, rót rượu độc, mà nam tử kia bị kéo ra ngoài chém đầu ngay tức khắc.
10. Tin tưởng
Trong Hàm Phúc cung, hốc mắt Mai Tâm đỏ hồng, nước mắt không nhịn được mà tuôn rơi. Mạch Ca ôm chặt lấy nàng ấy, không ngừng trấn an: “Được rồi, dù sao ngươi cũng đã báo thù được cho hắn. Hắn ở trên trời có linh, chắc chắn vô cùng vui mừng.”
Từ trước khi Trân Phi vào cung, Mạch Ca đã gài hai cung nhân vào Trường Ninh cung, tất nhiên nàng không tin tưởng Trân Phi. Nhưng bởi vì bọn họ không thể gần người hầu hạ nên không cách nào biết được nhất cử nhất động của nàng ta, cuối cùng vẫn để nàng ta hại chết Lưu Thanh.
Cũng may hai cung nhân kia phát hiện ra Triệu công công khác thường, rõ ràng là thái giám nhưng lại không ở cùng một phòng với thái giám khác, thậm chí không tắm chung, có người còn nhìn thấy hắn trộm cạo râu. Hành động như vậy, rất nhanh làm Mạch Ca đưa ra kết luận, hắn chính là hung thủ giết chết cung nữ, hãm hại Lưu Thanh.
Vì thế Mạch Ca tìm tới Lý Hỉ. Lý Hỉ đi theo bên người Hoàng thượng mười mấy năm, hiểu Hoàng thượng nhất, biết người trong lòng Hoàng thượng để ý nhất là ai. Sau khi cân nhắc lợi hại, hắn lựa chọn giúp Mạch Ca loại bỏ Trân Phi.
Trân Phi mến mộ Hoàng thượng nhiều năm, tất nhiên một thân trong trắng, chỉ là khăn trải giường kia đã sớm bị Lý Hỉ tráo đổi, tìm một chiếc giống hệt bôi máu thỏ lên. Trong cung Trân Phi từng nuôi một con thỏ trắng, dùng máu thỏ càng làm người ta tin tưởng.
Mà thích khách kia là Mạch Ca ném đá dấu tay, chính là để chỉ dẫn Hoàng thượng phát hiện ra Triệu công công là nam tử.
Tội không trinh của Trân Phi cứ thế mà được chứng thực.
“Nương nương, Hoàng thượng tới.” Mai Tâm lau nước mắt, cẩn thận nói nhỏ bên tai Mạch Ca.
Giờ phút này Mạch Ca không biết nên đối mặt với hắn thế nào, lúc trước là lợi dụng hắn để đối phó Trân Phi, hiện giờ Trân Phi đã chết, tình cảm lúc trước dường như bỗng chốc hóa thành bọt nước.
Nàng ở hậu cung này, là hắn cho nàng hy vọng sống sót.
Cả đời này của nàng chưa từng sợ hãi. Nàng tin chắc rằng hắn luôn tin tưởng nàng, nhưng đến lúc này, nàng sai rồi.
Hắn vẫn không tin nàng, thậm chí còn nghi ngờ nàng có lòng riêng. Ngày ấy, khi hắn chất vấn nàng, nàng gần như muốn khóc, lớn tiếng hỏi hắn: “Trong lòng chàng thật sự nghĩa ta lừa chàng sao?”
Tình cảm mấy năm nay cũng không thắng nổi một hiểu lầm. nàng chưa từng để ý vị trí Thần Phi hay vinh hoa phú quý, từ đầu đến cuối nàng chỉ để ý một mình hắn. Vì có thể bầu bạn với hắn, nàng vượt mọi chông gai, đấu trí đấu dũng, đôi tay dính đầy máu tươi. Bởi vì nàng tin tưởng hắn sẽ đứng bên cạnh nàng.
Khi hắn hạ lệnh chém đầu Lưu Thanh, trong lòng nàng có thứ gì đó rách toạc, không thể vá lại được.
Tình yêu chính là như vậy, một khi có vết nứt thì không thể trở lại như trước.
Nàng đứng lên, cố gắng nở nụ cười, muốn đón hắn vào nội điện. Ai ngờ nàng vừa đi đến cửa, lại thấy một người đi theo phía sau hắn, là Lưu Thanh vốn đã chết rồi. Cũng sửng sốt như nàng là Mai Tâm, nàng ấy kinh hô: “Sao có thể?”
Lưu Thanh vội quỳ xuống giải thích: “Nương nương hiểu lầm Hoàng thượng rồi, ngày ấy nương nương đi rồi, Hoàng thượng một mình triệu nô tài đến thẩm vấn, nô tài kể lại toàn bộ sự việc cho Hoàng thượng nghe. Hoàng thượng biết được trong đó có ẩn tình, bèn nói với bên ngoài là nô tài đã chết, thật ra là âm thầm điều tra chân tướng.”
“Hoàng thượng, chàng...” Mạch Ca không biết phải nói gì, hắn... ấy vậy mà hắn vẫn luôn tin tưởng mình?
Hoàng thượng xua tay, ngay sau đó Lưu Thanh và Mai Tâm lui ra ngoài. Hắn nắm tay Mạch Ca, thâm tình nói: “Ta cũng chỉ là người phàm, ta cũng sẽ phạm sai lầm, nhưng ngày ấy sau khi trở về nhớ tới lời hứa với nàng lúc trước, ta tin chắc nàng đúng, cho nên thẩm vấn hắn một lần nữa, quả nhiên điều tra ra điểm khác thường, cuối cùng phát hiện hắn trong sạch.”
Mạch Ca vô cùng cảm động: “Ta còn tưởng chàng...” Câu kế tiếp còn chưa nói xong đã bị đôi môi nóng rực lấp kín.
Hắn hôn rất nồng cháy, giống như ngọn lửa muốn thiêu đốt toàn bộ cơ thể nàng. Ngàn từ vạn ngữ đều hòa tan trong nụ hôn này.
May mà hắn không đi xa. May mà bọn họ còn có tương lai về sau.
Nàng âm thầm thề trong lòng. Nàng nói, ta nguyện một lòng hướng về bệ hạ, nhìn giang sơn vững chắc, đón ngày tháng dài lâu.
Lúc này trong lãnh cung, cửa cung tàn tạ bị người ta đẩy ra, đánh thức người đang nằm giữa đống cỏ dại. Khi nàng ta nhìn rõ người tới, lạnh giọng cười: “Không ngờ được người đầu tiên tới thăm ta lại là ngươi!”
Người kia đứng trong bóng tối, giọng nói lạnh lẽo: “Hôm nay ta tới là muốn giao dịch với ngươi, chỉ cần ngươi giúp ta loại bỏ Mạch Ca, ta sẽ có cách giúp ngươi trở về vị trí Tuyên Phi.”
“Được! Thỏa thuận như vậy đi.”